Cô tự hỏi liệu đồ dùng trong không gian có đủ dùng trong hai mươi năm hay không, đột nhiên nhớ đến tiền và phiếu mà bà Triệu đã đưa cho cô.
Cô lấy ra đếm, tổng cộng là 32 đồng 43 xu, những thứ linh tinh vụn vặt cộng lại còn không đủ hai đến năm phiếu để đổi lương thực, không có phiếu gạo, nhưng có một phiếu xe đạp, sẽ hết hạn vào cuối năm.
Phiếu xe đạp!Cô biết loại phiếu này và cũng từ từ nhớ ra được một vài thông tin về nó, ở thời đại này, xe đạp không thua gì một chiếc ô tô nhỏ!Nó vẫn là của thương hiệu Phượng Hoàng, một thương hiệu nổi tiếng!Ở kiếp trước, khi cô còn nhỏ, ở nhà có một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng và một chiếc máy may Phượng Hoàng, chúng rất to và nặng, cô thậm chí còn bị ngã khi tập đi xe đạp, đó đều là của hồi môn của bà cô, ngoài ra còn có một chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải.
Tuy nhiên, khi cô lớn lên, chiếc xe đạp và chiếc đồng hồ đều đã bị hỏng, chỉ còn mỗi chiếc máy may vẫn tiếp tục hoạt động rất bền.
Bây giờ nếu cô có một chiếc xe đạp thì việc ra vào thị trấn thuận tiện hơn nhiều, ra thành phố cũng được.
Về việc liệu có bị người quen phát hiện hay không, Phong Khinh Tuyết nghĩ ngợi đã có không gian giúp đỡ mang bên người rồi nên không phải lo quá.
Vì vậy, cô hào hứng chạy đến cửa hàng bách hóa.
Lần trước cô đã chú ý đến những món đồ đắt giá này trong cửa hàng bách hóa, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-60-cuoc-song-phan-dau-cua-kieu-the/4484940/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.