“Các loại vật tư đều có thể kiếm được không ít, lai lịch đúng đắn, không có nguy hiểm, bà cứ yên tâm.
” Phong Khinh Tuyết khẽ gật đầu.
Bà Từ suy nghĩ, “Được rồi, cô gái, cháu chuyển một ít lương thực và vật tư hiếm lạ đến đây.
Mấy ông bà già ở đây vốn dĩ quen hưởng thụ, lại sinh trong thời loạn, trong tay bọn họ có cất giấu đồ vật, nhưng chỉ là không có cách nào lấy ra được thôi.
”“Được rồi, bà à, cháu sẽ nghĩ cách lấy ra.
”“Cháu làm việc gì cũng phải cẩn thận, sinh lòng tham không tốt đâu.
”Bà Từ đưa cô ra cửa, mắt nhìn cô rời đi.
Chờ cô rời đi, hai vợ chồng già nhanh chóng trở lại trong nhà, đóng cửa lại.
“Ông nó, hai ngày nữa phát tiền lương, bảo mấy đứa con gửi chút lương thực qua đi, đồng thời phát điện tín bảo chúng nó gửi tiền về nhà.
Khinh Tuyết thấy chúng ta đáng thương nguyện ý giúp chúng ta, chúng ta cũng không thể để nó thiếu ăn.
”Trang sức không bán được thực ra cũng không bằng tiền, ít nhất có tiền thì có thể đi chợ đen mua lương thực giá cao.
Ông Từ gật đầu, “Được, tiền lương của mấy đứa nó cũng không thấp, nhưng tiêu chuẩn được chia lương thực lại thấp, chắc chắn chúng nó sẽ đồng ý lấy tiền lương để mua lương thực.
”Bà Từ thở dài, “Cuộc sống này, khi nào kết thúc?”Ông Từ nắm tay bà, không nói lời nào.
Lại nói Phong Khinh Tuyết đến cổng của trạm thu mua phế liệu, chú Lý và những người khác vẫn chưa đến làm việc, cửa trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-60-cuoc-song-phan-dau-cua-kieu-the/4484932/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.