“Có chuyện gì sao? Cháu cứ nói thẳng đi, nếu bác có thể giúp được, nhất định sẽ không từ chối.
”Ngụ ý của Phong Thuyên Trụ cũng dễ hiểu, nếu như không thể giúp, cũng không thể trách ông không giúp đỡ, đặc biệt là chuyện về lương thực.
Phong Thuyên Trụ biết rõ chuyện nhà Phong Khinh Tuyết, nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ông cũng không quản được.
Không chỉ có hai chị em Phong Khinh Tuyết ăn đói mặc rách, số người chết đói chết rét nhiều đến mức ông cũng phải chết lặng.
Phong Khinh Tuyết cười cười, ngay sau đó thở dài một cái, “Không có gì ạ, chỉ là cháu muốn bác hai rủ lòng thương hại cháu với Khinh Vân, cho bọn cháu ở nhờ trong một ngôi nhà dột nát không ai ở của đội sản xuất chúng ta.
”Nói tới đây, Phong Khinh Tuyết lau mắt, trong mắt người khác trông giống như là lau nước mắt.
“Khinh Vân tuổi còn nhỏ, sống dựa vào việc cháu đi xin ăn, may mắn gặp được người tốt cũng có thể được ăn no.
Nhưng mà, không thể sống trong một túp lều tranh được, trời ngày càng lạnh, hai chị em chúng cháu lại không có chăn đệm chống rét, làm sao có thể sống qua được? Cho nên, cháu nghĩ tới những căn phòng dột nát không ai ở đó, tốt xấu cũng có bức tường có thể chắn gió.
”Không đợi Phong Thuyên Trụ nói, Phong Khinh Tuyết vội vàng nói: “Cũng không cần quá lớn đâu ạ, chỉ cần có thể chắn gió, che đầu khỏi mưa, dù sao chỉ cần cái nhà là được.
”Phong Khinh Tuyết cầu xin trực tiếp như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-60-cuoc-song-phan-dau-cua-kieu-the/4484918/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.