Nói xong câu đó, người bán hàng nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu: “Thật là, đồ chân đất không có phiếu cũng dám tới cửa hàng bách hoá.
”Phong Khinh Tuyết tức giận trong lòng, định cùng cô ta đấu khẩu, lại sợ bị người khác chế giễu, cho nên đành xoay người đi.
Không có phiếu, không có cách nào mua đồ vật?Phong Khinh Tuyết thở một hơi, đột nhiên nhớ tới nội dung được nhắc tới trong tư liệu cô xem buổi sáng, không khỏi thở dài.
Cô nhớ ra thập niên 60-70 là thời đại của tem phiếu, chính là có rất nhiều đồ vật ngoài dùng tiền mua còn phải dùng phiếu, có tiền mà không có phiếu cũng không mua được đồ vật, có phiếu mà không có tiền cũng không mua được đồ vật.
Trong không gian của cô có rất nhiều quần áo, giày vớ, cũng có quần áo ở độ tuổi của Phong Khinh Vân, hầu hết chúng đều không phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này.
Những đôi giày thủ công mua ở chợ thì phù hợp, nhưng chúng đều là hàng mới, cho dù phù hợp với thẩm mỹ hiện tại, Phong Khinh Tuyết cũng không dám để hai chị em mình mang ra ngoài, quá chói mắt, không có cách nào giải thích quần áo, giày vớ từ đâu ra.
Cô đã chuẩn bị tốt, mua được đồ mới cũng làm cho nó cũ đi, nếu mua không được thì lấy trong không gian ra làm cho nó cũ.
Một bà lão xanh xao vàng vọt, quần áo tuy rằng giản dị nhưng lại rất sạch sẽ, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy không đành lòng, đi đến trước mặt Phong Khinh Tuyết, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-60-cuoc-song-phan-dau-cua-kieu-the/4484916/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.