Hôm sau, Trần Trình với Tử Văn đưa Ưng Tử Tuấn đến thăm Nhĩ Nhĩ. Ưng Tử Tuấn cứ chỉ đứng mãi ở cửa không chịu vào.
Trần Trình nháy mắt với Khang Thành đang ngồi một chỗ, Khang Thành nhíu mày, sau cùng theo hai vợ chồng họ ra ngoài, lấy cớ là đi gặp bác sĩ.
Nghỉ ngơi một đêm, Nhĩ Nhĩ ngồi dựa vào thành giường, thoạt nhìn đã có sức sống hơn rất nhiều. Cô vẫy vẫy tay với Ưng Tử Tuấn, “Đứng ngốc ở đấy làm gì? Vào đây!”
Ưng Tử Tuấn bước chậm đến ngồi bên giường.
“Hôm ấy sợ quá à?” Nhỉ Nhỉ cười tủm tỉm nói.
Nước mắt Ưng Tử Tuấn rơi chẳng có dự liệu gì.
“Ơ kìa, nào? Nhĩ Nhĩ hoảng, lấy khăn giấy bên cạnh lau nước mắt cho cậu bé, “Chẳng phải không không sao rồi đây à?”
Thấy cậu bé không nói gì, nhưng lại càng khóc lớn, bắt đầu nức nở, Nhĩ Nhĩ chẳng biết làm sao, “Con trai, đừng có hở tí là khóc, thế là không phải đàn ông con trai rồi! Cô nói chuyện ngày đó cho em, thật sự cũng chẳng có gì…”
Ưng Tử Tuấn mông lung, nhìn vết thương trên mặt, chân tay còn băng bó của người trước mặt, vì để pha trò, đang làm ra vẻ vui vẻ nói chuyện tối hôm ấy, khi cậu còn nhỏ chưa hiểu gì, cậu biết nếu không phải mạng cô lớn thì chỉ sợ bản thân chẳng thể nào gặp lại cô lần nữa.
“Chị!”
“Ừ??” Nhĩ Nhĩ lập tức ngu người, “Em gọi cô là gì cơ?”
“Nội bảo, chị là ân nhân cứu mạng của nhà em, từ rày về sau chị là chị của em, em sẽ chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-phuong-bac/932813/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.