Bữa cơm tất niên, Khang Thành là bếp trưởng, còn phụ bếp là bố Khang. Nhĩ Nhĩ cảm thấy không ổn lắm, luôn quanh quanh ở cửa bếp muốn vào giúp, cuối cùng mẹ Khang không nhìn nổi nữa, lôi cô ra ngoài.
Bố Khang thấy họ đã đi xa, quay đầu nói với Khang Thành: “Là một đứa bé không tồi, lương thiện, hiếu thảo!”
Khang Thành lộ ra vẻ mặt cao ngạo hiếm thấy, “Con dâu nhà họ Khang không tồi chứ ạ?”
“Biến!” Bố Khang trừng mắt nhìn anh, dám trêu ông. nhưng cũng không nhịn được mà lẩm bẩm: “Quả thật, người nhà họ Khang đều rất tốt!”
Khang Thành nhìn ông bố trẻ con của mình, bật cười, tiếp tục làm việc đang dở.
Mẹ Khang trong phòng khách kéo Nhĩ Nhĩ ngồi xuống bên cạnh, giống như lần ăn trước đó, nắm tay cô.
“Con đừng có quan tâm, hai người đàn ông lại không biết làm cơm tất niên à?”
“Dì ơi, cháu cũng là buồn bã chân tay không có việc gì làm thôi ạ.”
“Cháu ấy, ngồi yên đây, tâm sự với dì.”
“Nhưng mà, chú vẫn…”
“Đừng quan tâm ông ý làm gì, nhà chúng ta, đều là đàn ông quản lí việc nhà cả, nấu cơm cũng vậy. Nhĩ Nhĩ, cháu nói xem, cháu nấu ngon hơn hay Khang Thành nấu ngon hơn?”
Nhĩ Nhĩ ngượng ngùng trả lời: “Chắc là anh ấy…”
“Thế chả được rồi à? Chú của cháu cũng nấu ngon lắm, ngày trước phải đi làm, chẳng có cách nào khác, giờ về hưu rồi, chuyện trong nhà đều do ông ấy quản lí.”
“Vâng ạ!” Nhĩ Nhĩ không lay chuyển được mẹ Khang, “Chút nữa cháu nếm thử tay nghề của chú ạ.”
“Ầy, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-phuong-bac/932809/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.