“Tử Tuấn, em về trước đi.” Nhĩ Nhĩ quyết định để Ưng Tử Tuấn về phòng trước, vẻ mặt nghiêm túc của Khang Thành làm cô nhớ đến chủ nhiệm hồi cấp ba, trong thâm tâm, cô không muốn để học sinh thấy bộ dạng sợ sệt của mình.
Ưng Tử Tuấn không nhúc nhích, kéo kéo vạt áo cô.
“Không sao, anh ấy là bạn của cô. Em về đi, nha?”
Ưng Tử Tuấn gật đầu, chậm rì rì xoay người xuống lầu, vẫn quay đầu lại nhìn.
“Đi đi!” Nhĩ Nhĩ vẫy tay với cậu bé, “Mai gặp!”
“Triệu Nhĩ Nhĩ.” Khang Thành đứng yên đó, gọi tên cô.
“Sao anh lại đến đây?” Nhĩ Nhĩ đệm một chân đi đến chỗ anh.
Khang Thành đứng thẳng dậy, trực tiếp đối mặt với cô, vẫn không động đậy.
Nhĩ Nhĩ bước hơi vội, lúc gần đến nơi, giẫm lên chân còn lại, ngã xuống. Khang Thành bước một bước dài, nâng cô dậy.
Phạt cô chẳng khác nào tự phạt chính mình. Khang Thành hối hận nghĩ.
Anh đỡ lấy cánh tay của cô. “Đứng vững vào!”
“Ò!” Nhĩ Nhĩ nói thầm, “Đúng thật là chẳng khác nào giáo viên chủ nhiệm.”
“Đi vào, ngồi xuống đi!” Anh chỉ vào cửa.
Nhĩ Nhĩ ngoan ngoãn đi vào, ngồi xuống cạnh bàn học. Khang Thành bước đến, vẫn chỉ đứng, cô ngẩng đầu lên, lại cúi xuống tìm điện thoại, anh cao quá, cổ cô sợ gãy mất.
“Nói đi.”
“Hở?” Nhĩ Nhĩ mù mờ, “Nói gì á?”
“Sao lại thành ra như này?”
“Không chú ý nên bị ngã thôi.”
“Ngã như nào?”
“Không cẩn thận bị ngã trên đường.”
“Sao lại trên đường?”
“Đi đường không ở trên đường thì ở đâu?”
“Triệu Nhĩ Nhĩ!”
“Há?”
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-phuong-bac/932803/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.