Sáng hôm sau, Nhĩ Nhĩ còn mơ ngủ loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm, cô đói chết đi được, vội rời giường đi rửa mặt, mở cửa phòng ra, mùi hương càng nồng đậm, hương thơm này so với bữa sáng tiện tay làm thường ngày thì hấp dẫn gấp mấy lần.
“Thơm quá rồi đấy nhé!” Cô dựa vào cửa phòng bếp, không gian phòng bếp khá nhỏ hẹp, dáng người cao cao của Khang Thành vô cùng tạo cảm giác tồn tại.
“Ngồi xuống đi, ăn được rồi đây.” Khang Thành quay đầu bảo cô.
“Ừm.” Nhĩ Nhĩ thong thả ngồi xuống bàn ăn, vừa mới tỉnh não còn chưa ý thức được bọn họ thân thiết không giống như vừa mới “ở chung”.
Chờ Khang Thành đem bữa sáng ra, Nhĩ Nhị vội nếm một miếng, hoàn toàn bị chinh phục.
“Nên là, hôm qua tôi làm đồ ăn không ngon à?” Cô bỗng nhiên nhớ đến tối qua, bữa tối đầu tiên của bọn họ, Khang Thành hình như ăn không nhiều lắm, mặc dù cô cũng hiểu là nó chả ngon mấy.
“Cô nói xem?” Khang Thành dán mắt lên người cô.
“Ờm, về sau nếu anh rảnh thì anh phụ trách cơm nước, không thì nói trước với tôi.” Nhĩ Nhĩ lập tức trả lời.
“Thật ra cô nấu không phải là không ngon.” Anh cố xoa dịu. “Lúc ở Nordkapp, không phải cô cũng làm rồi à?”
“Thôi, tôi biết anh nghĩ gì rồi.” Nhĩ Nhĩ thừa nhận mình bị sỉ nhục, oán hận gặm một miếng lớn. “Lần đấy không tính, đều là thực phẩm tiện lợi, đứa ngu cũng biết nấu.”
Khang Thành nhún vai, thể hiện không biết nói gì nữa.
“Ớ? Hôm nay anh không lên trường à?” Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-phuong-bac/242118/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.