Lâm Đường hơi hơi mỉm cười, biểu tình như xem kịch vui mà liếc cô ta từ trên xuống dưới một lượt.
Cô chăm chú nhìn vào cứt trâu dính trên người cô ta một chút rồi lắc lắc đầu, cười tủm tỉm trả lời: “Cũng bình thường thôi, còn chưa tính là quá vừa lòng. Nếu cô mà thảm thêm một chút nữa thì tôi sẽ càng vừa lòng hơn.”
Cả người dơ bẩn như vậy rồi mà vẫn còn sức để gây chuyện nữa sao? Sợ là hình phạt này vẫn chưa đủ rồi.
Vương Chiêu Đệ cảm thấy rất ngoài ý muốn, dường như là không nghĩ rằng Lâm Đường dám châm chọc cô ta.
Cô ta chợt sửng sốt trong chớp mắt, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh. Chờ đến khi ý thức được xung quanh không có người nào thì ánh mắt cô ta bắt có chút không có ý tốt.
Khoé môi Vương Chiêu Đệ treo lên một nụ cười âm ngoan, ‘ loảng xoảng ’ một tiếng vứt đòn gánh trên người xuống đất. Cô ta cất bước tiến về phía trước định đánh cho Lâm Đường một trận nhớ đời.
“Con tiểu tiện nhân này, đồ hồ ly tinh, hôm nay không đánh mày đến mức phải quỳ xuống xin tha thì tao không gọi là Vương Chiêu Đệ nữa.”
Cô ta vừa nói vừa giơ bàn tay với những móng tay bẩn thỉu như như chó gặm tới trước mặt Lâm Đường.
Lâm Đường ngửi thấy mùi hương kinh khủng khiến người ta nhức cả đầu trên người cô ta, sọ não cũng bắt đầu hơi ong ong.
Ý nghĩ hất hai bàn tay thối của cô ta ra bỗng chốc không còn nữa, vì thế chân nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nien-dai-mang-theo-he-thong-danh-dau-lam-giau/4294036/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.