“Ăn cơm đi!”
Đúng lúc này, chị dâu cả Lâm bưng một bát cháo trông tương đối sền sệt tới đây.
“Em út, cơm chiều của em này.” Nói xong, chị đặt bát cháo kia tới trước mặt Lâm Đường.
Nói là cháo nhưng chẳng qua cũng chỉ là một chút gạo trộn lẫn với vài thứ linh tinh rồi nấu lên.
Nhưng so với thức ăn của những người khác ở trên bàn thì cũng coi như một cái trên trời một cái dưới đất rồi.
“Cảm ơn chị dâu cả ạ!” Lâm Đường nói.
Đây là do mẹ Lý thương cô chảy nhiều máu như vậy nên mới dặn dò Ninh Hân Nhu làm cơm bệnh nhân cho cô.
Trong nhà nếu thân thể ai không thoải mái thì đều được nhận đãi ngộ này chứ không thiên vị ai cả.
Lâm Đường nhìn nước canh của người nhà và bát cháo tương đối sền sệt của mình, trong lòng cảm thấy vừa ê ẩm lại vừa mềm mại.
Đã lâu rồi cô không nhận được sự quan tâm như thế!
“Đường Đường, sao con không ăn đi? Có phải là không muốn ăn không con?”
“Mấy người làm trong bệnh viện đã khám qua vết thương của con rồi, họ nói là sẽ có triệu chứng choáng váng đầu hay buồn nôn gì đó đấy.”
“Không phải là lúc ra khỏi nhà đi dạo con lại bị đau đầu đấy chứ? Hay là mẹ dẫn con đi khám lại lần nữa nhé?”
Lý Tú Lệ liếc mắt nhìn vải bố trắng quấn trên đầu con gái mình một cái, trong lòng lo lắng không thôi.
Đường Đường chảy nhiều máu như vậy, vốn dĩ bà định mua chút đường đỏ về cho con gái pha nước uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nien-dai-mang-theo-he-thong-danh-dau-lam-giau/4293999/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.