Lý Tú Lệ khó chịu nhíu mày lại, xắn tay áo lên rồi chạy vào bê thùng nước tiểu trong phòng ra ngoài.
‘ Ào ’ một tiếng, bà hắt hết nước tiểu khai rình bên trong lên trên đầu Vương Chiêu Đệ.
“Cút mau! Nếu không cút thì bà đây lại mời mày uống thêm một thùng nước tiểu nữa đấy!”
Trong phòng của người dân nông thôn không có nhà vệ sinh riêng, sân cũng không có đèn nên mọi người đều chuẩn bị một thùng nước tiểu đặt trong phòng.
Nước tiểu màu vàng nhàn nhạt tuy không tính là quá khai nhưng mùi hương tuyệt đối là không dễ ngửi chút nào.
Vương Chiêu Đệ quả thực suýt bị mùi khai làm ngất đi.
“…… A a a……”
Cô ta tức đến dậm chân, đang tức giận hét ầm lên thì giẫm phải tảng đá bên cạnh.
Giây tiếp theo, một tiếng ‘ rầm ’ vang lên từ sân bên cạnh, tiếp theo là một tiếng kêu rên đau đớn
“A! Eo của tôi.”
Lý Tú Lệ nhổ ‘ phì ’ về phía bên kia tường rồi thầm mắng con nhỏ cách vách đúng là quá ngứa đòn, sau đó bà vội vàng chạy đi rửa tay.
“Đường Đường, con mau về phòng nghỉ đi, đừng để vết thương trên đầu nghiêm trọng thêm. Có đói bụng không? Chờ một chút nhé, mẹ mang cơm vào phòng cho con ngay đây.”
Đầu Lâm Đường đúng thật là có chút đau, sau khi đáp lời mẹ thì đi về phòng.
Trước khi đi, cô nhàn nhạt nhìn lướt qua bờ tường, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Kiếp trước nếu không phải vì cô ta thì cô đã không chết, cũng sẽ không phải sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nien-dai-mang-theo-he-thong-danh-dau-lam-giau/4293992/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.