Buổi chiều hôm đó, Lục Yên nhận được điện thoại của Ngô Ngọc Kỳ, bảo cô đến cổng trường, nói muốn xin lỗi trước mặt cô. Lục Yên thu dọn sách vở, đi ra khỏi phòng học, nói: "Vì sao đột nhiên muốn nói xin lỗi?" Trong điện thoại, Ngô Ngọc Kỳ khàn giọng nói: "Thẩm Quát nói, bảo tôi xin lỗi trước mặt cô, nếu như cô nhận, anh ta... anh ta mới có thể buông tha tập đoàn Ngô thị, bố tôi liền gọi tôi đến... xin lỗi cô." "A ~~" Cúp điện thoại, khóe miệng bỗng nhiên giương lên, tâm tình bỗng nhiên rất nhẹ nhàng. Vốn còn tưởng rằng không khuyên được đấy. Cái tên Thẩm Quát này, thật ra chỉ mạnh miệng... thật ra vẫn mềm lòng với cô. Lục Yên đi đến cổng trường, tìm hồi lâu, tìm thấy Ngô Ngọc Kỳ ở bên con hẻm nhỏ đối diện, Ngô Ngọc Kỳ vẫy vẫy tay với Lục Yên --- "Bên này." Cô đi qua đường cái, chạy chậm tới, mới phát hiện trong hẻm nhỏ có một chiếc xe con màu đen không có biển số xe đang đậu. Lục Yên xuất phát từ đề phòng, theo bản năng lui về sau, Ngô Ngọc Kỳ cười nói với cô: "Không cần lo lắng, đây là mẹ tôi." Lục Yên quan sát chiếc xe con màu đen kia, cửa xe mở ra, mẹ của Ngô Ngọc Kỳ - Thi Nhã mặc áo khoác, đeo kính râm đi tới, vẫy vẫy tay với cô. Lục Yên hơi yên tâm một chút. * Tối hôm đó, Lục Trăn vọt thẳng vào văn phòng của Thẩm Quát, trợ lý Tần vội vàng đuổi theo, luôn miệng nói: "Thẩm tổng, tôi không ngăn được anh ấy." Thẩm Quát đang họp với mấy đồng nghiệp, nhìn thấy Lục Trăn xông tới như vậy, anh xua tay một cái, ra hiệu cho trợ lý Tần có thể ra ngoài trước. Lục Trăn bất chấp những người khác ở đây, đi thẳng tới bên bàn Thẩm Quát, nắm chặt cổ áo anh, kéo anh dậy: "Tiểu Yên đâu! Cậu giấu nó đi đâu rồi!" Nghe vậy, mi tâm Thẩm Quát nhíu lại: "Không phải cô ấy bị cậu nhốt lại rồi à?" Bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, Thẩm Quát vẫn không liên lạc với Lục Yên, tối hôm qua gọi điện thoại với cô, cô nói về nhà rồi, Thẩm Quát cho rằng Lục Trăn tịch thu điện thoại của cô. Đúng lúc buổi sáng có một khách hàng quan trọng tới, anh liền gác lại chuyện này, dự định sau khi tan làm thì trực tiếp đến Lục trạch, nói chuyện rõ ràng với Lục Trăn. Không nghĩ tới lúc này Lục Trăn lại tìm anh đòi người. "Bạn học của con bé nói, giữa trưa được một chiếc xe con đón đi! Lớp học buổi chiều nó không lên lớp, không phải cậu thì còn có thể là ai!" Lục Trăn đè ép cuống họng, khàn giọng nói: "Thẩm Quát, ông đây không đùa với cậu." Sắc mặt Thẩm Quát trong khoảnh khắc thay đổi, anh đẩy Lục Trăn ra, sải bước đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lục Yên. Điện thoại vẫn tắt máy, tiếng nhắc nhở của nhân viên lạnh như băng, khiến trái tim anh đều chìm xuống đáy cốc. Đây gần như là chuyện không thể nào xảy ra, Lục Yên không thể không rõ ra sao mà chơi trò mất liên lạc, càng không thể tắt máy, hiện tại đã là tám giờ tối rồi, thời gian này... cô ấy không nên không liên lạc được. Thẩm Quát xoay người nói với trợ lý Tần: "Liên lạc với trường học, tìm cho tôi! Mỗi một xó xỉnh trong trường đều phải tìm!" Trợ lý Tần lập tức dựa theo lời dặn dò của Thẩm Quát đi liên lạc với trường học, Thẩm Quát quay đầu nói với mấy trợ lý khác: "Tìm camera giám sát, camera giám sát gần trường học, toàn bộ tìm cho tôi, trong vòng một tiếng." Sau khi đoàn người nhận lệnh thì lập tức tản đi. Thẩm Quát quay đầu lại hỏi Lục Trăn: "Báo cảnh sát chưa?" "Báo rồi, nhưng cảnh sát nói... bây giờ mới mấy tiếng, nói không chừng nó cùng bạn bè ra ngoài chơi, điện thoại hết pin, cho nên bảo chúng ta chờ một chút." Lục Trăn thấy thật sự không phải là Thẩm Quát mang Lục Yên đi, cảm thấy sợ hãi hơn, ngay cả giọng nói cũng đang run: "Sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Tiểu Yên rất ngoan, nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra tình trạng mất liên lạc như thế!" Thẩm Quát chống nạnh đi đi lại lại trên hành lang. Đợi khoảng chừng hai mươi phút, trợ lý Tần bên kia truyền đến tin tức: "Lục Yên xác thực không ở trường học, bạn cùng phòng nói cô ấy giữa trưa ra cổng trường, sau đó vẫn chưa trở về." Nghe được tin tức này, cả người Lục Trăn đều muốn sụp đổ: "Chắc chắn xảy ra chuyện rồi, con nhóc của tôi chắc chắn..." Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Quát bỗng nhiên vang lên, cuộc gọi tới là một dãy số lạ. Thẩm Quát theo bản năng cảm thấy không ổn, nhận điện thoại. Tiếng xuyên tới trong ống nghe không phải là tiếng của người mà là tiếng gió núi vách đá gào thét mà tới. Thẩm Quát dường như trong lòng có dự cảm, trầm giọng hỏi: "Mày là ai." "Anh hỏi tôi là ai?" Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ: "Mấy người... phá hủy nhà tôi, phá hủy cuộc đời tôi, hiện tại còn muốn phá hủy con gái tôi, anh hỏi tôi là ai?" Lục Trăn thấy sắc mặt Thẩm Quát không bình thường, lập tức cướp lấy điện thoại: "Này! Cô là ai?" "Lục Trăn, chào anh." Nghe được giọng nói này, Lục Trăn suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại. "Cô là... là..." "Chuyện năm đó mấy người làm mẹ tôi vào tù, hại bà ấy chết thảm trong tù, nhanh như vậy liền quên rồi sao?" "Thi Nhã!" "Nhớ ra rồi à?" Lục Trăn kích động nói: "Tiểu Yên trong tay cô? Là cô mang con bé đi!" "Yên tâm, tôi không giống mấy người các anh, tôi sẽ không giết bừa kẻ vô tội, anh muốn nghe giọng nói một chút không?" Thi Nhã đưa điện thoại tới bên tai Lục Yên ở bên vách núi: "Nào, gọi tiếng bố." Tay của Lục Yên bị dây thừng trói lại, người bị đặt ở rìa vách núi, Thi Nhã dùng một cây gậy thô chống đỡ lấy ngực của cô, chỉ cần cô hơi dùng sức thì cô sẽ bị đẩy xuống. Lục Yên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả thút thít cũng quên, giọng nói kèm theo gió lạnh thấu xương ở vách núi, run rẩy: "Bố, con rất sợ, cứu con bố ơi." "Tiểu Yên, đừng sợ, bố liền đến cứu con, sẽ không để con có chuyện gì! Tin tưởng bố, sẽ không để con có chuyện gì!" "Thẩm... Thẩm Quát..." Điện thoại bị Thẩm Quát cướp lấy: "Tiểu Yên, bình tĩnh lại, anh sẽ tìm được em, được không?" "Ừm." Điện thoại bỗng nhiên bị Thi Nhã cướp lấy: "Lục Trăn, tôi không làm được chuyện tuyệt tình như các anh, không để lại cho người ta một chút đường sống nào, tôi bây giờ cho các anh một cơ hội, cứu nó." "Cô... cô đừng kích động, chúng ta từ từ nói chuyện, cô đừng làm tổn thương con bé!" Thi Nhã cười nói: "Tôi cho các anh nửa tiếng, tới đây, không được báo cảnh sát, như thế quá lãng phí thời gian. Nếu như nửa tiếng vẫn chưa tới, các anh liền mãi mãi không được gặp nó nữa." "Được được, chúng tôi lập tức tới, cô ở đâu?" "Chúng tôi ở đâu, anh đoán xem, Thẩm Quát không phải là thủ khoa của tỉnh chúng ta sao, thông minh như vậy, sẽ không đoán không được chứ." "Cô..." "Chỉ có nửa tiếng, đếm ngược, bắt đầu." Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Quát lập tức bắt đầu hành động: "Trợ lý Tần, báo cảnh sát trước." "Không thể báo cảnh sát!" Lục Trăn gọi trợ lý Tần lại: "Thi Nhã đã điên rồi, đừng kích thích cô ta." "Báo cảnh sát lập hồ sơ trước, đi." Thẩm Quát cũng mặc kệ ý kiến của Lục Trăn, quay người đi đến một bên cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm thành phố đèn neon bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc, nói: "Lục Trăn, đi lái xe, bọn họ ở núi Thương Nam." "Làm sao cậu biết?" "Tiếng gió, bên trong thành phố không có gió như thế." "Vậy... lỡ như ở trên mái nhà!" "Ngoại trừ tiếng gió, còn có tiếng lá cây, ở trên núi." Thẩm Quát trực tiếp đi xuống tầng: "Từ đây đến núi Thương Nam ít nhất năm mươi phút." Lục Trăn vội vàng đuổi theo, không quên quay đầu lại nói: "Trợ lý Tần, cậu... cậu đi liên lạc với cảnh sát, nghĩ cách, đọc đường bật đèn xanh..." "Được!" * Lục Yên đứng bên vách núi, vốn dĩ không dám nhìn phía sau. Gió từ dưới đáy vực thổi lên, thổi lưng cô, cây gậy giống như cái dùi băng chống đỡ lấy vai trái của cô. Mà người phụ nữ trước mặt, bởi vì vô cùng căm hận, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn. Nhưng nhìn ra được, cô ta cũng sợ hãi, tay cũng đang run... chỉ cần cô ta thoáng dùng sức, Lục Yên liền có thể rơi xuống vách núi. "Nếu như bởi vì chuyện của tập đoàn Ngô thị kia, chúng ta có thể thảo luận, Thẩm Quát anh ấy nghe lời tôi, không cần phải đi đến bước này..." Thi Nhã lại cười lạnh một tiếng: "Mày thật sự không nhớ rõ à, chuyện năm đó mày và anh trai mày làm với tao." "Bà thật sự nhận lầm người rồi, Lục Trăn không phải anh trai tôi, Lục Trăn là bố tôi." Giọng nói Lục Yên run rẩy. Thi Nhã căm hận nhìn Lục Yên, trong mắt dường như cũng sắp phun ra nọc độc: "Mày cho dù có hóa thành tro tao cũng nhận ra, năm đó mày cùng Thẩm Quát, còn có Lục Trăn, chuyện chúng mày làm với tao, đời này tao cũng sẽ không quên." Ngô Ngọc Kỳ bị Thi Nhã khóa trong xe, liều mạng đập cửa sổ xe, hiển nhiên cũng bị hành động của mẹ làm cho sợ hãi. Cô ta vốn cho rằng Thi Nhã chỉ muốn dạy dỗ Lục Yên một chút, giúp cô ta trút giận, lúc nãy mới lừa Lục Yên tới, kéo cô đi. Lại không nghĩ rằng, Thi Nhã lại muốn mạng của cô! Ngô Ngọc Kỳ khóc hô to: "Mẹ, mẹ rốt cuộc đang làm gì vậy! Mẹ... mẹ đừng như vậy!" "Câm miệng, thứ không có tiền đồ!" Thi Nhã quay đầu, tức giận trách cứ: "Lúc trước... tao chính là mềm yếu như thế mới có thể bị những người này ức hiếp hết lần này đến lần khác!" Trong xe, người đàn ông đeo khẩu trang đã khóa cửa sổ xe, nhốt tiếng khóc của Ngô Ngọc Kỳ ở trong xe. Hắn xuống xe đi đến trước mặt Thi Nhã, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, nói: "Phu nhân, đến giờ rồi." Thi Nhã quay đầu nhìn Lục Yên một cái, cười lạnh nói: "Mày nhìn xem, không phải tao không cho mày cơ hội, muốn trách thì trách Lục Trăn vô dụng đi." Nhưng lời còn chưa dứt, chỗ đường núi, một chiếc xe Bentley đen từ trong bóng đêm mông lung chạy đến. Sau khi thắng xe kịch liệt chói tai, xe con dừng lại trước mặt bọn họ, tỏa ra khói trắng. Thẩm Quát ra khỏi xe, trông thấy Lục Yên ở vách đá, trái tim lơ lửng giữa trời của anh cuối cùng rơi xuống một nửa. "Thẩm Quát!" "Lục Yên, đừng sợ." Dù có chết anh cũng sẽ ở bên cạnh em, cho nên không cần sợ. "Tiểu Yên!" Lục Trăn cũng lộn nhào chạy ra, nhìn thấy Lục Yên bị Thi Nhã chống ở bên vách đá vạn trượng, đầu anh ta tê dại một hồi, theo bản năng muốn nhào qua: "Bố tới cứu con đây!" "Dừng lại!" Thi Nhã bén nhọn quát: "Nếu anh còn đi lên một bước nữa, tôi sẽ đẩy nó xuống!" Lục Trăn lập tức dừng bước lại, nói: "Cô đừng... đừng kích động, cô muốn thế nào cũng được, đừng làm tổn thương con bé." Thi Nhã nhìn hai người đàn ông căng thẳng này, lại dùng gậy chọt chọt mặt Lục Yên: "Mày đó, lúc đi học bọn họ đã che chở mày, bây giờ vẫn che chở cho mày. Lúc đó, tao hâm mộ mày cỡ nào." "Tôi thật sự không biết bà đang nói gì cả!" Nước mắt của Lục Yên theo gương mặt chảy xuống. "Mày đương nhiên biết." Thi Nhã trợn trừng mắt nhìn cô: "Tình cảnh nên trả thù chúng mày như thế nào trong đầu tao đã tự diễn một ngàn lần, một vạn lần rồi, ha ha ha ha, hôm nay cuối cùng cũng biến thành hiện thực rồi." "Bà... bà muốn thế nào?" "Chúng ta chơi một trò chơi nhỏ." Thi Nhã xoay người, gió núi vách đá nâng tóc của cô ta lên, cô ta nói với Thẩm Quát và Lục Trăn: "Quy tắc trò chơi rất đơn giản, các anh chọn một người đứng bên vách núi, người còn lại lái xe đụng người đó, tôi không cho ngừng thì không được ngừng, có được không?" Lục Yên liều mạng lắc đầu, hướng về phía Lục Trăn hô lớn: "Bà ta điên rồi, hai người đừng nghe bà ta! Không được..." Hai người đàn ông không chút biến sắc, nhìn cô. "Im lặng." Thi Nhã dùng ngón tay trỏ để bên môi, cười nói: "Có nghe theo tao hay không không quyết định ở mày, quyết định nằm ở bọn họ." Cô ta nhìn về phía Thẩm Quát và Lục Trăn: "Nếu yêu nó như thế, vì nó mà chết cũng cam tâm tình nguyện, đúng không?" Bắp thịt trên mặt Lục Trăn co quắp: "Cô thật sự... cô thật sự điên rồi." "Mẹ tôi chết thảm trong tù, một mạng đổi một mạng, rất công bằng." "Mẹ cô là chết bệnh, liên quan gì tới chúng tôi! Mọi thứ đều là bà ta gieo gió gặt bão!" Thi Nhã lắc đầu, nhìn về phía Thẩm Quát: "Lục Trăn luôn rất không nói đạo lý, nhưng Thẩm Quát, anh là người phân rõ phải trái, đúng không." Con ngươi đen nhánh của Thẩm Quát vắng lặng, trầm giọng nói: "Một mạng, đổi một mạng, tôi đổi lấy cô ấy." Nói xong lời này, anh cất bước đi tới một bên vách núi. Lục Yên liều mạng lắc đầu, khóc hô: "Thẩm Quát, nếu anh dám đi tới, em... lập tức nhảy xuống." Người đàn ông đeo khẩu trang bên cạnh Thi Nhã lập tức kéo Lục Yên lại, đồng thời lấy dao ra để ở cổ cô. Đọc truyện hay tại # T гЦмtгuуeИ.V n # Thi Nhã lạnh giọng nói: "Tuân thủ quy tắc trò chơi, tao bảo mày chết mày mới có thể chết, tao không cho mày chết thì mày tuyệt đối không thể chết, biết không." Lục Yên khàn cả giọng hô to: "Thẩm Quát, anh quay lại, coi như em xin anh, có được không." Thẩm Quát nhìn qua Lục Yên, trong mắt dịu dàng: "Tiểu Yên, nhắm mắt lại." Lục Yên đã quỳ trên mặt đất, liều mạng lắc đầu, không khóc được nữa, chỉ có lòng tràn đầy sợ hãi. "A, như vậy đột nhiên cảm thấy không thú vị." Sự nhạy bén của Thi Nhã khẽ động: "Không bằng chơi trò thú vị một chút đi, để tôi suy nghĩ, không bằng để người lái xe bịt mắt, ừm, đạp lút chân ga phóng tới mục tiêu, nếu như xe có thể dừng lại ở khoảng cách cách mục tiêu 10cm, tôi liền bỏ qua cho tất cả các anh." "10cm, cái này sao có thể..." Lục Trăn nhìn qua khoảng cách từ đây tới vách núi, mắt thường vốn dĩ khó mà đánh giá rốt cuộc có bao xa. Mở to mắt lái xe cũng không thể nắm chắc sự chính xác, huống chi là bịt mắt lại! Sửa đổi quy tắc, cũng không phải là đường chết hoàn toàn, nhưng đường sống cũng xa vời. Bịt mắt lái xe, một khi lỡ tay thì sẽ đồng thời vứt bỏ tính mạng hai người. Lục Trăn nhìn qua Thi Nhã, phẫn nộ nói: "Cô quả thật điên rồi!" Thẩm Quát biết Thi Nhã đã điên rồi, ánh mắt của cô ta đỏ lên, huyệt thái dương nổi lên gân xanh, đã không phải là trạng thái bình thường nữa. Bây giờ mạng của Lục Yên ở trong tay cái đồ điên này, hơi không cẩn thận, anh sẽ hối hận cả quãng đời còn lại... Không, anh hẳn là sẽ không có quãng đời còn lại nữa. "Lục Trăn, cậu lên xe." "Tôi? Tôi làm sao có thể, tôi không được, tôi không có cảm giác phương hướng, tôi không được!" "Lục Trăn, tôi tin tưởng cậu, lên xe." Thẩm Quát liếc mắt nhìn khoảng cách xe con và bản thân, nói: "Đập lút chân ga, sau đó trong lòng đếm thầm đến mười ba rồi phanh xe." Lục Trăn không chịu lên xe: "Còn đếm tới mười ba, con mẹ nó cậu thật sự coi chính mình là thần tiên à! Cậu coi bói à!" "Tôi bảo cậu lên xe." "Nếu Thẩm Quát không chịu lên xe, vậy Thẩm Quát, anh và Lục Trăn đổi lại, anh lái xe chứ sao." Thi Nhã sờ lấy cằm Lục Yên, tươi sáng cười một tiếng: "Dù sao thì tôi tin Thẩm Quát thông minh như vậy, chắc chắn có cách bảo toàn tính mạng, Lục Trăn thì không chắc chắn, anh nói xem đúng không." Lục Yên cắn một cái vào tay Thi Nhã, hung hăng cắn, Thi Nhã phát ra một tiếng kêu thảm, thậm chí cũng nghe thấy tiếng của xương cốt. Cô ta máu tươi đầy tay, máu thịt be bét, đau đến gần như ngất đi. "Con mẹ mày..." Thi Nhã giận dữ quay người, hướng về phía Thẩm Quát hô: "Anh và Lục Trăn hoán đổi! Anh lái xe!" Cô ta muốn để Lục Yên trơ mắt nhìn... nhìn người mình yêu nhất giết chết bố ruột mình, huyết hải thâm thù như vậy, cho dù hai người sống sót cũng gánh vác thù hận một đời, chuyện này so với chuyện để bọn họ toàn bộ mất mạng thì thú vị hơn nhiều. Lục Trăn không chút do dự đi về phía Thẩm Quát, đứng bên vách núi --- "Thẩm Quát, cậu lái xe." Thẩm Quát không hề nhúc nhích, Lục Trăn nhìn thấy bàn tay dưới tay áo của anh đang run. Anh ta đưa tay đè lên bả vai Thẩm Quát: "Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn ưu tú hơn tôi, tôi... tôi tin cậu." Thẩm Quát không dám nhìn Lục Yên nữa, anh từng bước từng bước, rất chậm rất chậm rất chậm... đi về phía chiếc xe. Thẩm Quát đứng vững trước cửa xe, dừng lại mấy giây, rốt cuộc ngồi vào vị trí lái. Người đàn ông đeo khẩu trang giật cà vạt của anh xuống, chặt chẽ bít mắt anh lại. Rất nhanh, Thẩm Quát khởi động động cơ, hít sâu. Lục Trăn cũng đang hít sâu, cũng căng thẳng sợ hãi, sợ đến độ sắp tè rồi. Nhưng anh ta không thể gây trò cười, anh ta đánh mất mặt mũi cả đời trước mặt Thẩm Quát, một lần cuối cùng này, trước mặt con gái, anh muốn làm anh hùng một lần. "Bố!" Lục Yên gào khóc đã khàn cả giọng, bắp chân cũng mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh Thi Nhã xách lên, đặt ở bên vách núi. "Tiểu Yên, nói với mẹ con... bố... bố mãi mãi yêu cô ấy, còn có con..." Lời còn chưa dứt, Thẩm Quát khởi động động cơ, chiếc xe "Oàng" một tiếng, chạy nhanh về phía Lục Trăn. "Móa! Ông đây di ngôn còn chưa nói xong Thẩm Quát cậu lớn..." Câu này của anh ta vừa nói ra, chỉ nghe một tiếng thắng xe chói tai thật dài, chiếc xe thẳng tắp ngừng lại trước mặt Lục Trăn. "... Kít." Mọi thứ xảy ra chỉ thoáng qua, hoàn toàn chưa kịp phản ứng. Lục Trăn trơ mắt nhìn biển số của chiếc xe đã kề sát vào bắp chân mình... 10cm... không, cái này con mẹ nó 3cm cũng chưa tới. Thế nhưng, bọn họ còn sống! Thẩm Quát lấy cà vạt che mắt xuống, từ trong xe đi ra, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh hoàn toàn thấm ướt rồi, bàn tay dưới tay áo điên cuồng run rẩy... Lục Trăn vui mừng chạy về phía Lục Yên: "Tiểu Yên! Bố con phúc lớn mạng lớn! Còn sống!" Nhưng một giây sau, Thẩm Quát nhìn thấy Thi Nhã nhếch lên nụ cười quỷ dị "Phúc lớn mạng lớn? Tao thấy chưa hẳn..." Cô ta nói xong câu đó, nghiêng người tiến lên, đẩy Lục Yên xuống vách núi. "Xuống dưới cùng mẹ tao đi, đây là mày nợ bà ấy." Nụ cười như trút được gánh nặng trên mặt Lục Yên thậm chí cũng vẫn chưa kịp tản đi, liền thấy cơ thể mỏng manh của cô giống như diều đứt dây, rơi xuống vực thẳm vách núi. Mà trong chớp mắt cô rơi xuống sườn núi, trước mặt Lục Yên một vệt bóng đen hiện lên, Thẩm Quát không chút do dự đuổi theo Lục Yên nhảy xuống vách núi. "Không!!!!!!" Lục Trăn gục ngã bên cạnh vách núi, trong mắt đỏ như máu, đưa tay muốn kéo bọn họ lại, thế nhưng anh ta đã chậm nửa nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Quát và Lục Yên rơi xuống vực sâu: "Không!!!!!!!" Tiếng la tuyệt vọng của người đàn ông đó quanh quẩn đáy vực vách núi... Thẩm Quát ôm cơ thể mỏng manh của cô, ấn chặt đầu cô vào trong ngực mình. "Anh sẽ không để em rời xa anh nữa." Anh dùng sức ôm cô, như nhật nguyệt trong vòng tay anh, dù có chìm vào muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nhưng anh mãi mãi sẽ không cô đơn nữa. ... Cận kề ranh giới cái chết, trong đầu Lục Yên bỗng nhiên lóe lên vô số mảnh vỡ hồi ức, xa lạ, quen thuộc... Thiếu niên mặc áo thun đen và giày thể thao xù xì kia chạy qua bãi tập cây xanh tỏa bóng, Lục Yên chạy chậm đến, đuổi theo bóng dáng anh. Trái bóng rổ trong tay anh rơi đến bên chân cô. Ánh nắng xuyên thấu qua bóng cây rơi xuống quang ảnh loang lổ, rơi xuống trên vai anh, anh bỗng nhiên cười với cô: "Tiểu Yên, đưa nó cho anh." Lục Yên nhặt bóng rổ lên, dùng sức ném về phía anh. Thẩm Quát nhận lấy bóng rổ, lại lần nữa ném tới bên chân cô: "Tiểu Yên, đưa nó cho anh." "Làm gì mà cứ bảo tôi nhặt bóng!" Lục Yên ôm bóng rổ, không đưa cho anh. "Vậy em nhớ anh là ai không?" "Tôi biết, anh là Thẩm Quát." "Thẩm Quát là ai?" Cô ném bóng cho anh, bóng lại lăn đến bên chân cô. Thẩm Quát là ai... Đầu lưỡi vuốt ve cái tên này, cảm giác quen thuộc đang từng chút một trở về. Cô cau mày: "Thẩm Quát là..." Là thiếu niên đứng trên đường ray, chỉ vào xe lửa nói muốn đến phương Nam nhìn một chút. Là thiếu niên hướng về phía bầu trời lớn tiếng hô hào muốn cùng cô một đời một kiếp. Là thiếu niên lần nào hôn cô, vẫn sẽ vụng về cắn vào đầu lưỡi... Bỗng nhiên, gương mặt Lục Yên có nước mắt chảy qua --- "Thẩm Quát là... bảo bối của tôi." * Lục Yên bỗng nhiên mở mắt, trần nhà trắng xóa đập vào tầm mắt, khóe mắt cô vẫn còn sót lại vệt nước mắt. Cô bỗng nhiên ngồi dậy. Lục Trăn nằm nhoài ngủ bên giường, bỗng nhiên bị cô nhóc đánh thức: "Ôi con kiềm chế một chút, dọa ông đây giật mình!" "Lục Trăn! Con... con đang ở đâu?" Lục Trăn ấn ấn đầu cô: "Con gọi ông đây là cái gì? Không biết lớn nhỏ..." "Lục Trăn!" Lục Yên nắm chặt cổ áo anh, dùng lực lay lay: "Là con! Con là Lục Yên!" "Bố biết, đầu óc con rớt hỏng rồi sao!" "Con chết rồi sao? Hay là đang nằm mơ?" "Con và Thẩm Quát rơi xuống vực, nhưng mà con gái bố mạng lớn, được một nhánh cây nhô ra móc lại, không rơi xuống..." "Con ngủ bao lâu rồi?" "Ba ngày." "Bác sĩ nói không có trở ngại gì, cũng không phải hôn mê, chỉ là đơn thuần ngủ thôi..." Lục Trăn xoa xoa đầu tóc rối bời của cô nhóc, nói: "Một giấc này của con, ngủ quá lâu rồi nhỉ." "Phải... ngủ rất lâu rồi." So với một thế kỷ còn dài dằng dặc hơn... "Thẩm Quát đâu!" Lục Trăn tức giận nói: "Chết rồi." "A." Lục Yên choáng váng. "Anh dọa con bé làm gì." Giản Dao cau mày, đi tới, nói với Lục Yên: "Thẩm Quát ở sát vách, cũng vừa tỉnh lại không lâu, bác sĩ đang kiểm tra cơ thể cho anh ta." Lục Yên vội vàng xuống giường, thậm chí ngay cả dép lê cũng không kịp đi, vội vàng đạp lên một chiếc dép lê, chân còn chạy để trần chạy ra ngoài. Trước cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh bên cạnh, cô dừng lại. Trong phòng bệnh, cánh tay của Thẩm Quát gãy xương, được bác sĩ lắp đặt giá chống đỡ lên, dán vào trước ngực. Trên mặt anh có chỗ rách bị nhánh cây và đá vụn quẹt bị thương, nhưng có vẻ vết thương không nặng, anh đang vịn giường bệnh, thử nghiệm muốn đứng lên. Ánh nắng xuyên vào rèm cửa sổ, chiếu vào gò má rõ nét mà rõ ràng của anh, lúc anh xoay người, bỗng nhiên trông thấy cô. Hai người cách cửa sổ nhỏ, đưa mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Lục Yên đã lệ rơi đầy mặt. Khóe miệng mang theo vết thương của Thẩm Quát lại cười --- "Hi." "Hi." Lục Yên hít hơi, dán khuôn mặt ngu xuẩn lên trên cửa sổ thủy tinh. Bởi vì hô hấp ấm áp của cô, cửa sổ dần dần nhiễm lên một tầng sương trắng. Thẩm Quát chỉ chỉ cánh cửa khép hờ bên cạnh: "Có vào không?" Lục Yên dùng sức lau sạch nước mắt ở khóe mắt: "Em liền... xem anh một chút." Thẩm Quát cười, ngồi ở một bên giường bệnh, ung ung không vội cùng cô mắt nhìn mắt: "Được, cho em xem." "Thẩm Quát, anh trở nên thật là già! Đều có tóc bạc rồi." Thẩm Quát ngưng mắt nhìn cô, hô hấp bỗng nhiên đau xót, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Anh bỗng nhiên đứng dậy, vấp cái bàn nhỏ trước người cũng hoàn toàn không để ý, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh, dùng sức ôm cô vào lòng --- "Về rồi...?" Khóe mắt Lục Yên rịn ra nước mắt, khóc đến mức thở không ra hơi. Thẩm Quát ấn sau gáy cô, vùi mặt vào tóc cô: "Anh vẫn luôn nghe lời em, anh có tập thể hình, hy vọng em đừng quá thất vọng." Tất cả sự kiên cường và ngụy trang của người trước mặt, toàn bộ dỡ xuống. Trước mặt người yêu, anh vẫn là thiếu niên đơn thuần lúc trước. "Thẩm Quát, hy vọng anh vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]