Đêm đã khuya, Lục Yên ở trong chăn nhận được tin nhắn của Thẩm Quát: "Bọn họ ngủ rồi?" Lục Yên lặng lẽ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh đèn ở khe hở cửa phòng đối diện đã tắt, phỏng đoán bọn họ chắc là đã ngủ. Cô rón rén lấy thẻ phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Cửa phòng ở cuối hành lang đã mở rồi, Thẩm Quát mặc đồ ngủ vẫy vẫy tay với cô. Lục Yên lén lút giống như làm trộm, chạy bước nhỏ tới bên cửa phòng của Thẩm Quát, giống như con cá trơn trượt lập tức chui vào. Thẩm Quát nhìn xung quanh, lại nhìn thấy Lương Đình đang móc thẻ phòng vào cửa. Anh ta nhíu nhíu mày. Thẩm Quát thản nhiên nhìn anh ta một cái, lập tức đóng cửa phòng lại. Lục Yên nhảy tới trên giường lớn tràn đầy tính đàn hồi kia, lấy điện thoại ra hưng phấn nói: "Em đã tìm xong phim rồi, phim kinh dị, anh có sợ không?" Thẩm Quát ngồi ở mép giường, cười nói: "Rất sợ." "Vậy... vậy thì đổi bộ đi." Lục Yên đưa điện thoại cho Thẩm Quát: "Anh chọn đi." Thẩm Quát tìm một bộ phim tình cảm chấm điểm rất cao, đưa cho Lục Yên: "Anh muốn xem cái này." Lục Yên phát hiện ra phim Thẩm Quát chọn lại là, cô nở nụ cười: "Anh là con trai, thế mà lại thích xem thể loại phim này à." (*: Tên gốc là Roman Holiday: Là một bộ phim hài lãng mạn năm 1953. Bộ phim này đã giới thiệu hình ảnh của huyền thoại điện ảnh gốc Bỉ Audrey Hepburn đến với khán giả Mỹ, và bà đã giành được Giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho vai diễn công chúa Ann trong phim này. Gregory Peck và Eddie Albert thủ vai nam chính. Bộ phim được đạo diễn và sản xuất bởi William Wyler, biên kịch John Dighton và Dalton Trumbo.)ỳ> "Có vấn đề?" "Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề, chúng ta liền xem cái này." Lục Yên phát hiện ra, trong lòng Thẩm Quát thật ra cũng không lạnh lùng hà khắc nghiêm túc như ngày bình thường anh biểu hiện ra, anh cũng sẽ giống như con trai trẻ tuổi, trong thời kỳ yêu đương, làm một vài chuyện ngây thơ, theo đuổi một chút lãng mạn. Thế nhưng vừa vặn là phần ngây thơ này khiến anh có vẻ vô cùng đáng yêu. Lục Yên cầm lấy điều khiển từ xa, chuẩn bị muốn bật màn hình lên. Điện thoại của Thẩm Quát bỗng nhiên nhận được một tin nhắn từ Lương Đình, không có chữ, chỉ gửi một cái sticker vẻ mặt [Mèo con bí mật quan sát]. Khóe miệng Thẩm Quát mấp máy, Lục Yên thấy anh cười, vội vàng đưa đầu lại gần: "Anh nhắn tin với ai vậy đã trễ thế này rồi." "Chú Lương của em." Thẩm Quát đưa điện thoại cho cô: "Vừa rồi cậu ta nhìn thấy." Lục Yên hoảng hốt lúng túng cầm điện thoại qua, nhìn thấy cái sticker kia, có chút dở khóc dở cười. "Chú Lương, cháu và Thẩm Quát xem phim thôi, chú đi ngủ sớm một chút đi." Lục Yên trực tiếp dùng điện thoại của Thẩm Quát soạn tin nhắn, gửi cho Lương Đình. Sau đó, Lương Đình trả lời cô: "Lúc về phòng nói với chú một tiếng, bảo vệ tốt bản thân, cháu còn nhỏ." Trong lòng Lục Yên ấm áp, hai người chú của cô đều rất tốt, chú Diệp Già Kỳ cưng chiều cô đều sắp cưng đến tận trời rồi. Mà chú Lương Đình vừa vặn ngược lại, anh ta rất nghiêm khắc với cô, có đôi khi dạy dỗ người ta tương tự Lục Trăn... nhưng Lục Yên biết, anh ta thật sự là yêu cô xuất phát từ nội tâm, chỉ có yêu cô mới có thể nghiêm mặt dạy dỗ cô. Lục Yên để điện thoại xuống, cùng Thẩm Quát dựa vào nhau xem phim. thật sự là một bộ phim cực kỳ thích hợp vào nửa đêm, tắt đèn, thoải mái uốn người trong chăn để xem.ỳ> Lục Yên dựa vào đầu vai Thẩm Quát một cách tự nhiên, gối lên ngực của anh, khi thì di chuyển cánh tay, khi thì cuộn tròn chân... Mà toàn bộ quá trình, Thâm Quát đều giống như người gỗ, không nhúc nhích. Lục Yên nhiều lần ngẩng đầu nhìn anh, đều cho rằng anh ngủ rồi. Trong con ngươi của anh chiếu ánh sáng hơi lam của màn hình TV, tầm mắt dời xuống, bình tĩnh hỏi: "Nhìn cái gì?" Cô xê dịch cơ thể, dùng tư thế thoải mái hơn dựa vào anh ---- "Không có." "Lục Yên, em đừng nhúc nhích nữa." "Hả?" "Đừng... lộn xộn nữa." Mặt Thẩm Quát không thay đổi cầm cái chăn lên, phủ lên trên đùi của mình. * Chuyến đi suối nước nóng mà công ty tổ chức này, tất cả mọi người rất rõ ràng đều nhìn hiểu sóng ngầm cuồn cuộn giữa Thẩm Quát và con gái nhỏ của Lục Trăn. Nhưng nhìn rõ không chỉ thẳng ra, giữa Thẩm Quát và Lục Trăn, hơi có một chút đầu óc đều sẽ lựa chọn đứng về phía Thẩm Quát. Dù sao thì anh mới là boss lớn chân chính có thực quyền của toàn bộ Tinh Thần. Nhưng mà, tình trạng như vậy cũng không tiếp tục quá lâu. Thẩm Quát nhận được thư mời trường học gửi tới, mời anh tham gia lễ âm nhạc Lam Môi cuối tháng sáu của trường. Lễ âm nhạc này tương đối long trọng, bạn học biểu diễn đều là hạt giống nổi trội nhất của toàn bộ Học viện Nghệ thuật. Bởi vậy, học viện cũng mời tới không ít nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh từng đầu tư tới lấp đầy khán đài. Nhưng mà vị trí của đa số khách quý đều trống, những ông lớn giới kinh doanh này làm sao có thời gian đến đây xem buổi biểu diễn của trường. Nhưng mà khiến tất cả lãnh đạo không tưởng tượng được là, lần này, Thẩm Quát của tập đoàn Tinh Thần lại đồng ý đến đây xem biểu diễn. Lúc trợ lý Tần hồi âm cho hiệu trưởng, hiệu trưởng quả thật được chiều mà sợ, nhiều lần hỏi thăm trợ lý Tần, là Thẩm tổng chính miệng đồng ý sao? Thật sự muốn đến? Thẩm Quát thật sự sẽ tới, tin tức này truyền đi, không ít nhân vật nổi tiếng giới kinh doanh nhao nhao đồng ý lời mời của trường. Dù sao thì cũng không phải ai cũng có cơ hội có thể tiếp xúc với ông lớn như Thẩm Quát, anh cũng tới rồi, những người này có thể không tới sao. Nguyên nhân Thẩm Quát tới rất đơn giản, tiết mục đàn tấu piano của Lục Yên là tiết mục thứ ba, anh không thể bỏ lỡ được. Buổi biểu diễn bắt đầu, Thẩm Quát ngồi ở ghế chính giữa, chăm chú nhìn sân khấu. Đèn sân khấu chiếu lên người cô, chiếu vào da thịt trắng nõn không dính một hạt bụi của cô. Cô mặc một chiếc váy cúp ngực màu trắng nhạt, váy bó sát người phác họa tư thái yểu điệu của cô, vòng eo tinh tế, không quá một nắm, cổ áo phía sau xẻ ra có thể rõ ràng trông thấy một đôi xương bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng muốn bay. Cô ngồi ở trước đàn, thân hình ở chính giữa, ngón tay nhanh chóng đánh lên phím đàn trắng đen. Thẩm Quát không chớp mắt ngắm nhìn cô gái trên sân khấu, trong con ngươi đen nhánh cuồn cuộn sóng ngầm, là sự vui vẻ và yêu thương vốn dĩ không kiềm chế được. Nhưng mà, không có ai nghĩ tới, đúng lúc này chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trên màn hình lớn phía sau sân khấu, mấy chữ viết PPT "Lễ âm nhạc Lam Môi" này biến mất, thay vào đó là một tấm hình. Bất ngờ chính là tấm hình Lục Yên cùng một người đàn ông ở trong xe ôm hôn nhau. Người đàn ông chỉ có bên mặt, giữa tóc mai hơi trắng. Tấm hình này vừa phóng ra, toàn trường sôi trào. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến các bạn học hưng phấn lên, lập tức bắt đầu rỉ tai thì thầm nghị luận. Lãnh đạo trường học hoảng hốt lo sợ, lập tức bảo người ta lấy tấm hình này xuống! Sắc mặt Lục Yên nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng cô cũng không dừng đàn tấu trong tay, bởi vì buổi biểu diễn vẫn chưa kết thúc. Cho dù, tay của cô đã không ngừng run rẩy. "Chính là tấm hình này! Khoảng thời gian trước bị gỡ xuống, làm thế nào cũng không tìm được hình gốc." "Người đàn ông bao nuôi Lục Yên, nghe nói rất có tiền." "Đâu chỉ có tiền, còn rất có thế lực đấy! Nếu không thì làm sao xóa nhanh như vậy." "Nói không chừng đã có gia đình rồi đấy, Lục Yên đây là làm người thứ ba à!" "Còn không phải sao, cậu nhìn ông ta tóc bạc rồi, chắc chắn là có gia đình, nói không chừng ngay cả cháu trai cũng đi mua xì dầu được rồi đấy." .... Cho dù ảnh chụp đã được nhanh chóng gỡ xuống, nhưng tiếng thảo luận của các bạn học không giảm bớt chút nào. Lục Yên dùng sức đàn xong nốt nhạc cuối cùng, chậm rãi đứng dậy, mặt hướng về phía khán giả, toàn thân run rẩy. Đáy lòng cô có lửa giận, rất phẫn nộ, huyết dịch toàn thân đều lạnh thấu rồi. "Làm tiểu tam à." "Thật là buồn nôn đấy." "Không biết bạn trai cô ta thấy được thì sẽ nghĩ như thế nào." "Đổi lại là tôi thì chắc chắn là ghê tởm chết rồi." "Cô thật đúng là làm học viện chúng ta mất mặt." "Không khoanh tay ngồi nhìn được rồi." .... "Tôi không có, tôi không phải!" Cô cực lực giải thích, thế nhưng không có ai nghe thấy tiếng của cô. Mọi người mãi mãi sẽ chỉ tin tưởng chuyện mà bọn họ muốn tin tưởng. Lục Yên thấy được Ngô Ngọc Kỳ ngồi ở hàng đầu, khóe miệng cô ta vương ý cười, khinh miệt mà nhìn Lục Yên. Cô biết, tất cả những thứ này đều là do cô ta bày kế... Đúng lúc này, xảy ra một màn không ai nghĩ tới. Thẩm Quát chậm rãi đứng dậy, cầm lấy bó hoa cúc, dưới ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của tất cả mọi người, anh trực tiếp đi về phía cô gái trên sân khấu. "Thẩm tổng muốn làm gì vậy?" "Không biết." Lục Yên nhìn Thẩm Quát từng bước từng bước đi về phía cô, cô liều mạng lắc đầu, ra hiệu cho anh không được qua đây. Vũng nước đục lần này, anh tốt nhất là đừng dính vào. Nhưng bước chân của Thẩm Quát vẫn kiên định như cũ, anh đi đến bên cạnh Lục Yên, đưa bó hoa cúc cho cô. Đồng thời, cầm thật chặt tay cô. Trong nháy mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ. Lục Yên nhìn bó hoa cúc trắng toát trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên có phản ứng gì, sững sờ ngay tại chỗ, mặc cho anh nắm tay. Đã có bạn học tỉnh táo lại, đoán được đầu đuôi, nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán, mãi đến khi Thẩm Quát tự mình mở miệng ---- "Thật có lỗi, phải dùng phương thức như vậy để công khai, người đàn ông trong tấm ảnh kia là tôi, tôi và Lục Yên đang yêu nhau." Toàn trường an tĩnh hơn mười giây, sau đó nháy mắt vỡ tổ. "Sở dĩ giấu giếm người ngoài chẳng qua là lo lắng thân phận của mình tạo thành ảnh hưởng dư luận không tốt cho cô ấy, nhưng bất kể dư luận đánh giá như thế nào, tôi thật lòng với cô ấy." "Đối với những tên ở phía sau có ý đồ riêng bịa đặt lời đồn làm tổn thương bạn gái tôi, tôi sẽ không bỏ qua." Nói xong câu đó, anh nắm tay Lục Yên, kéo cô sải bước rời khỏi hội trường, để lại một đám bạn học sửng sốt, kinh ngạc lại ghen tỵ. Ai có thể nghĩ tới, bạn trai của Lục Yên, thế mà lại là cái người tiếng tăm lừng lẫy.... Thẩm Quát. Gả cho người đàn ông kim cương độc thân này là chuyện mà bao nhiêu cô gái trẻ tuổi tha thiết mơ ước. Không phải bởi vì tiền của anh, không phải bởi vì địa vị của anh, mà là bản thân con người của Thẩm Quát này đã hoàn mỹ đến mức... không thể bắt bẻ. Dưới sân khấu, sắc mặt Ngô Ngọc Kỳ thay đổi, cô ta vốn dĩ muốn mượn cơ hội này khiến Lục Yên xấu mặt, thân bại danh liệt. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới... người đàn ông ở trong xe ôm hôn với cô thế mà lại là người đàn ông mà tất cả mọi người tha thiết mơ ước. Chuyện này, Lục Yên không chỉ không xấu mặt, ngược lại còn có danh tiếng, trở thành đối tượng mà tất cả nữ sinh ước ao ghen tỵ. Trên Internet đã hoàn toàn vỡ tổ, người đàn ông mà phụ nữ toàn thế giới đều muốn lấy hiện tại cao giọng công khai chuyện tình cảm, vẻn vẹn chỉ là vì rửa sạch tiếng xấu cho bạn gái, làm chỗ dựa cho cô. Video vừa tuôn ra, nhanh chóng thống trị top chủ đề nóng được tìm kiếm ---- "A a a tôi buồn rồi, đây là kịch bản phim thần tượng gì vậy!" "Cô gái kia có vẻ chỉ hai mươi tuổi nhỉ!" "Người ta hai mươi tuổi ngủ với Thẩm tổng, cô hai mươi tuổi... [mỉm cười]" "Thật ra có vẻ rất xứng đôi đấy, Thẩm tổng không có vẻ già chút nào." "Tôi liền nói thẳng vậy, tên thật của tôi là Đố Kỵ." "Nhưng mà bất kể nói như thế nào, chênh lệch tuổi tác cũng quá lớn đi." "Thẩm tổng nhìn em xem, em chỉ nhỏ hơn anh mười tuổi thôi!" "Tôi tôi tôi... tôi là cô gái trẻ độc thân 26 tuổi cũng có thể!" "Lầu trên mấy người đủ rồi đấy." ... Đoàn đội quan hệ xã hội khủng hoảng của công ty đã bắt đầu hành động, nhiều lần nhấn mạnh, Thẩm Quát độc thân, anh và Lục Yên yêu đương tự do, không mang theo bất kỳ sắc thái lợi ích gì. Nhưng chênh lệch tuổi tác lớn như thế, vẫn là đẩy hai người bọn họ cùng với công ty Tinh Thần lên tới đỉnh điểm của dư luận. Lục Yên hiện tại vốn không dám mở điện thoại, chỉ có lúc nghỉ giữa giờ, dùng điện thoại của bạn học gọi một cuộc điện thoại cho Giản Dao, muốn từ chỗ mẹ thăm dò thái độ của Lục Trăn. "Ôi ~~~" Giản Dao thở dài dài dài dài dài một tiếng, lập tức kéo trái tim của Lục Yên lên. "Mẹ, bố... có tức giận không?" "Con cảm thấy thế nào?" "Mẹ, mẹ phải giúp con." Lục Yên cực kỳ sốt ruột: "Bố con chắc chắn sẽ đánh chết con!" Giản Dao không thể làm gì nói: "Trong khoảng thời gian này con tạm thời ở trường học đi, mẹ ổn định bố con trước, qua một khoảng thời gian chờ bố hết giận rồi con hẵng về." Lục Yên thấp thỏm nói: "Mẹ, cái mạng nhỏ của con liền giao cho mẹ." "Trong khoảng thời gian này, bản thân con khiêm tốn một chút." .... Thẩm Quát cũng tuyệt đối không phải là một người có thể nén giận ngậm bồ hòn, chuyện Lục Yên bị giội nước bẩn, tất cả mọi người trong công ty khuyên anh, lúc này không nên có hành động gì cả. Nhưng Thẩm Quát không nhịn được, chỉ thời gian một tuần, anh phong tỏa mạng lưới quan hệ nhân mạch của công ty Ngô Thiên Hàn, đồng thời thả ra tin tức, tất cả xí nghiệp hợp tác với tập đoàn Ngô thị, Tinh Thần đều chắc chắn sẽ không có bất kỳ giao thiệp gì nữa. Tập đoàn Ngô thị cũng là công ty những năm gần đây từ kinh tế thực chuyển sang hoạt động trực tuyến, Tinh Thần ở phương diện này là ông lớn không chọc vào được. Đắc tội với tập đoàn Tinh Thần, có nghĩa là tất cả mạng lưới khách hàng của công ty bọn họ đều sẽ cắt đứt. Cái này là quá đòi mạng rồi. Tính toán mấy tuần lễ, bọn họ bị mất đi 90% khách hàng, mỗi ngày đều là trạng thái hao tổn. Tiếp tục như vậy nữa, không đến nửa năm, tập đoàn Ngô thị chắc chắn xong đời. Sau đó Ngô Thiên Hàn nhiều lần tìm đến Tinh Thần, mềm rắn đều thử qua, muốn gặp Thẩm Quát, nhưng luôn bị sập cửa vào mặt, Thẩm Quát không gặp hắn. Điều này cũng có nghĩa là, chuyện này không có bất kỳ đường sống cứu vãn nào. Ngô Ngọc Kỳ làm chuyện này, chạm đến ranh giới cuối cùng của Thẩm Quát, người cô ta làm tổn thương chính là người mà Thẩm Quát để trên đầu quả tim yêu thương hơn hai mươi năm... Cho dù chuyện này chỉ là bước đi sai lầm nhất thời của Ngô Ngọc kỳ, nhưng Thẩm Quát đã giận cá chém cả thớt, tập đoàn Ngô thị người mắt trần có thể thấy là nguội lạnh rồi. Sau đó bởi vì việc này, tâm thái của Ngô Ngọc Kỳ sụp đổ, tiếp theo cũng giải quyết tạm nghỉ học. Chuyện Thẩm Quát và Lục Yên yêu nhau, độ nóng ở trên Internet vẫn không sụt giảm, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ, hiển nhiên là chủ đề mà đám dân mạng say sưa ngon lành bàn tán sôi nổi. Vì để cho độ nóng nhanh hạ xuống, hai người giao hẹn tạm thời không cần gặp mặt. Có đôi khi Thẩm Quát nhìn thấy Lục Trăn ở công ty, đều sẽ cảm thấy dáng vẻ căm hận anh của cái tên này thế mà vẫn rất thuận mắt --- giống như người trong lòng anh. Sau hai tuần, Thẩm Quát rốt cuộc không nhịn được nữa, chủ động đến trường học gặp Lục Yên. Dưới tầng ký túc xá, Lục Yên nhìn thấy anh, anh hẳn là vừa mới tan làm, còn mặc áo sơ mi, âu phục được anh cầm trên tay, nút cổ áo sơ mi mở hai nút, mơ hồ có thể thấy được hình xăm hoa hồng nhạt trên cổ. Áo sơ mi trắng bó nửa người trên thon dài của anh, hiện ra hình dáng thẳng tắp tráng kiện, ánh nắng chiếu rọi xuống, da của anh càng có vẻ trắng. Anh lười biếng tựa bên cái cây, khẩu trang cũng không đeo. Lục Yên nhanh chóng chạy tới, vội vàng lấy mũ lưỡi trai từ trong túi ra, phủ lên trên đầu của anh: "Không phải nói tạm thời không gặp mặt, chờ luồng gió qua đi à? Anh đến như vậy, bị chụp được thì làm sao bây giờ..." Cô còn chưa dứt lời, Thẩm Quát cúi người kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt: "Ông đây rất nhớ em." "A..." Anh vùi mặt thật sâu vào trong tóc của Lục Yên: "Ông đây nhìn Lục Trăn cũng thấy lông mày xanh đôi mắt đẹp, còn không gặp mặt nữa, muốn điên rồi..." Lục Yên cảm động đến mức rối tinh rối mù, nhón chân lên, ôm chặt Thẩm Quát: "Em cũng rất nhớ rất nhớ anh." "Nhớ bao nhiêu." "Mỗi ngày em đều xem phỏng vấn nhân vật của anh, tìm ra tất cả những cuộc phỏng vấn trước kia của anh xem một lần, còn để ý tới Weibo của anh nữa." Weibo của Thẩm Quát có rất ít nội dung cá nhân, trên cơ bản đều là tuyên bố một vài công việc từ thiện của xí nghiệp, mặc dù như thế, lượng fan hâm mộ trên Weibo của anh vẫn đạt đến ba ngàn vạn, có thể so với lưu lượng của minh tinh. Trên tầng, có người cầm điện thoại đang tách tách chụp hình, Lục Yên nhanh chóng đè thấp vành mũ lưỡi trai, che khuất mặt của Thẩm Quát. "Đừng để bọn họ chụp được." Dù sao thì Thẩm Quát làm người đứng đầu công ty Tinh Thần, lại là nhân vật công chúng, tầm ảnh hưởng của anh thật sự quá lớn... trong khoảng thời gian này giá cổ phiếu của công ty giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, một hồi tăng vọt một hồi sụt giảm. "Đội lên thì bọn họ cũng không biết anh là ai sao?" "Dù sao thì không chụp được chính diện." Thẩm Quát lấy mũ lưỡi trai xuống, gằn từng chữ nói: "Anh không thích như vậy, không thích trốn trốn tránh tránh, chuyện này không có gì mà không thể gặp người khác được..." Nhưng mà, anh lại dừng lại một chút, nhìn về phía Lục Yên: "Trừ phi em cảm thấy anh không tốt." Nếu như Lục Yên cảm thấy không thoải mái, anh đương nhiên cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô, ngoan ngoãn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang. Lục Yên lập tức cướp lấy mũ lưỡi trai, ném đi thật xa, liên thanh nói: "Mới không đâu! Không hề có!" Thẩm Quát cười cười: "Em không ngại tuổi tác anh lớn?" "Em làm sao lại để ý loại chuyện này, hơn nữa anh có vẻ không già chút nào, có vẻ giống như anh trai em, trẻ tuổi hơn bố em nhiều..." "Thật sao." Lục Yên cúi đầu, hai gò má nổi lên ửng đỏ: "Hơn nữa, em thích anh trước." Thẩm Quát dắt tay cô, chăm chú giữ trong lòng bàn tay, nói: "Là anh thích em trước." Lục Yên kinh ngạc nhìn về phía anh: "A, thật sao?" "Ừm." "Bắt đầu từ lúc nào?" Đôi con ngươi nhạt nhẽo xa xăm kia của Thẩm Quát nhìn về phía giữa ngọn cây xanh biết, suy nghĩ: "Bắt đầu từ... lần đầu tiên gặp em ở đời trước." "Vậy anh chính là đang nói nhảm chọc cho em vui vẻ." "Vậy em vui không?" Lục Yên kéo cánh tay anh, hì hì cười một tiếng: "Vui." Hai người nắm tay rời khỏi ký túc xá, động tác rất thân mật, Lục Yên gần như là cả người dán lên trên người anh. Trên đường cũng có rất nhiều người cầm điện thoại chụp hình bọn họ, nhưng mà bọn họ không để ý chút nào. Ở cửa hàng đồ ngọt, Lục Yên gọi một chén dương chi kim lộ*, dùng muỗng nhỏ múc một miếng, đút cho Thẩm Quát. (*:杨枝甘露: Món ngọt theo phong cách Hồng Kong nguyên liệu chính là xoài xắt hạt lựu và bưởi.) Mi tâm của Thẩm Quát hơi nhăn lại, Lục Yên liền lập tức nói: "Em biết, không ăn đồ ngọt đúng không?" "Anh không ăn thì em liền không cho ăn sao?" "Vậy..." Cô hơi dừng lại, hì hì cười một tiếng: "Không đâu, nhất định phải ăn." Thẩm Quát cười cười, há miệng nhận lấy đồ ăn cô đút --- "Cũng chỉ là em thôi." Sự tốt tính cả đời này, đều cho cô rồi. "Ngô Ngọc Kỳ trong trường em, cô ta nghỉ học rồi." "Ừm." Ý cười của Thẩm Quát phai nhạt đi. "Nghe nói anh đang trị bố cô ta à?" "Con gái, dùng từ văn minh." Anh lại lấy tư thế của bề trên ra, dạy dỗ cô, nói: "Cái gì mà trị hay không trị." "Nghe nói bố cô ta cũng sắp bị anh làm phá sản rồi?" Cô thấp thỏm nói: "Có nghiêm trọng quá rồi không?" "Không nghiêm trọng, anh còn ngại không đủ." "Không phải, đây chỉ là tâm tư cáu kỉnh đùa giỡn giữa con gái với nhau, thật sự không nghiêm trọng như vậy." Lục Yên xua xua tay, nói: "Em không phải nói chuyện giúp Ngô Ngọc Kỳ, em cảm thấy anh làm như vậy, người ngoài sẽ có đánh giá không tốt về anh." "Anh không quan tâm." Thẩm Quát bình tĩnh thận trọng trước sau như một đối với việc này, dùng một loại thái độ gần như là cố chấp, ngược lại khôi phục khí phách thiếu niên trước kia... Anh muốn bảo vệ người yêu của mình, bất kỳ ai cũng không khuyên được. Ở trong điện thoại Lương Đình nói với Lục Yên, chuyện này, ai khuyên thì người đó cút, trong công ty không có ai dám đề cập chuyện này với anh. "Vậy... nếu như em hy vọng anh thu tay lại thì sao?" Lục Yên cẩn thận hỏi: "Có thể bỏ qua không?" Sắc mặt Thẩm Quát dần dần trầm xuống, Lục Yên thấy anh không vui, khuấy động cái muỗng nhỏ, bất an nói: "Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, không được thì thôi." Thẩm Quát đưa tay, giống như sờ con mèo nhỏ, vuốt ve cằm cô: "Căng thẳng cái gì." "Cho rằng anh tức giận rồi đấy." "Không đề cập đến chuyện này nữa." "Được." Lục Yên ngoan ngoãn gật gật đầu, lại múc một thìa dương chi cam lộ đút cho Thẩm Quát, anh lặng im há miệng tiếp nhận. Có đôi khi, Lục Yên thật ra cũng rất sợ anh, mặc dù anh thật sự rất tốt với cô, nhưng vẫn sẽ sợ anh... Với tuổi tác và sự từng trải hiện tại của cô, cô rất khó kiểm soát được người đàn ông giống như Thẩm Quát. Thẩm Quát cảm thấy bầu không khí dần dần trở nên hơi cứng nhắc, anh mở điện thoại ra, chụp cho Lục Yên một tấm hình. Lục Yên đang cúi đầu ăn đồ ngọt, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị anh chụp lén, vội vàng buông thìa xuống, kích động nói: "A, anh chụp em!" Anh cười: "Không thể chụp?" Lục Yên cướp lấy điện thoại nhìn một cái: "Quá xấu! Còn không thấy nhan sắc xinh đẹp..." "Rất chân thực, đây chính là em trong hiện thực." "Không, em không nhận, đây không phải là em!" Cô là một cô gái sống trong máy ảnh làm đẹp*. (*:美颜相机: Một ứng dụng chụp hình của Trung Quốc.) "Lục Yên, chúng ta chụp một tấm hình đi." Thẩm Quát đề nghị: "Anh không có hình chụp chung của chúng ta." Đây là chuyện tiếc nuối nhất của anh hơn mười năm trước, anh vậy mà không chụp hình cùng cô. "Vậy đợi em trang điểm." "Trang điểm cái rắm." Thẩm Quát kéo cô tới, mở camera trước ra, "tách tách" chụp một tấm. Trong tấm hình, gò má của Thẩm Quát để vào mặt cô, cười đủ răng, mà cô mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hãi từ chối. "Không không không, cái này quá ngu rồi, hoàn toàn chưa chuẩn bị kỹ càng!" "Đáng yêu." Thẩm Quát nhìn ảnh chụp, nhếch miệng lên, ánh mắt dịu dàng, rất thích tấm hình này: "Có thể đăng Weibo không?" "Anh muốn làm gì?" Lục Yên không thể tin vào tai mình: "Đăng Weibo?" Điên rồi sao? Ở nơi đứng mũi chịu sào này, hai người bọn họ đi ra ngoài đều phải tránh bị chụp lén, anh lại muốn đăng Weibo? Hơn nữa Weibo của anh tất cả đều là nội dung công ích và cổ phiếu tập đoàn, chưa từng đăng bất kỳ nội dung gì liên quan đến cá nhân. "Có... không quá thích hợp không?" "Chỉ cần em không ngại thì không có gì không thích hợp." Nếu như đã công khai rồi, Thẩm Quát không thèm để ý bất kỳ lời đồn vô căn cứ gì, so với trăm phương ngàn kế ngăn cản người khác chụp lén thì không bằng thoải mái thừa nhận. Lục Yên nhìn ánh mắt chân thành của anh, dùng sức khẽ gật đầu: "Em cũng không sợ!" Anh cười, đăng tấm hình lên, vòng bạn bè và Weibo mỗi nơi đăng một tấm, Weibo còn khoanh Lục Yên lại, nội dung phối ảnh là --- [Bảo bối nhỏ của tôi @Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu Lục.] Bài Weibo này vừa đăng, toàn bộ Internet nổ tung ---- "Tôi lướt ra cái gì vậy!!!" "Mù rồi." "Đây không phải là phong cách thường ngày của Thẩm tổng, nếu như anh bị trộm nick, anh anh... anh hãy nháy mắt mấy cái!" "Một mùi yêu đương ngọt ngào tôi cáo từ!" "Đạp lật cẩu lương, không ăn!" Nhưng mà không tới hai phút, Lục Yên cũng chia sẻ bài Weibo của Thẩm Quát --- [Bảo bối lớn của tôi @Tinh Thần Thẩm Quát.] "Hai người này, khóa chết rồi." "Rõ ràng là tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ngọt 1551." "Làm sao bây giờ, chuyện này tôi muốn dập đầu rồi! Q^Q" ... Đương nhiên, bình luận dưới bài của Lục Yên cũng không phải tất cả đều là bình luận ý tốt, cũng có người nghi ngờ động cơ cô và Thẩm Quát ở bên nhau --- Dân mạng: "Ỷ vào mình tuổi trẻ, muốn kiếm bộn tiền từ trên người Thẩm Quát nhỉ." Mèo lớn lớn lớn lớn lớn: "Mẹ cậu rơi xuống sông rồi cậu làm sao không đi vớt, quan tâm người ta việc đâu đâu ăn no rửng mỡ?" Dân mạng: "Tôi cảm thấy cô ta không xứng với Thẩm Quát." Mèo lớn lớn lớn lớn lớn: "Cậu có phải mù không? Đề nghị đi khám mắt." Dân mạng: "Con gái trẻ tuổi bây giờ không phải đều muốn ngồi khóc trong xe BMW à? Thời thế đổi thay đấy." Mèo lớn lớn lớn lớn lớn: "Hello, nói cho rõ ràng, Thẩm Quát chu cấp có được không! Thói đời mà lượn đi em gái!" Lục Yên phát hiện ra, fan hâm mộ tên "Mèo lớn lớn lớn lớn lớn" này, bình luận của người đó nhảy ra trên Q đều rất cừ, hầu hết cái bình luận tệ nào cũng bị "Mèo lớn lớn lớn lớn lớn" với sức chiến đấu bùng nổ này đáp lại đầy oán giận. Không nghĩ tới cô còn có fan chân ái đáng tin như thế... Buổi tối, Lục Yên nhận được điện thoại của mẹ --- "Tối nay về nhà." Lục Yên vội hỏi: "Bố không tức giận nữa sao, có thể về nhà rồi sao?" "Không phải, bố con vẫn tức giận..." Giản Dao hơi dừng lại: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của bố."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]