Chương trước
Chương sau
Khoa nghệ thuật vẫn luôn là chuyên ngành mà Lục Yên tha thiết ước mơ.
Năm đó Lục Yên muốn ghi danh vào loại trường nghệ thuật, thế nhưng giấc mơ này vào năm lớp 11 đã bị Lục Trăn tàn nhẫn bóp chết từ trong nôi.
Thời điểm đó Lục Trăn cũng là vô cùng cố chấp, còn nói, tất cả chuyên ngành đều tùy cô chọn, nhưng duy nhất chỉ khoa nghệ thuật là không được.
Tuyệt đối không được.
Lục Yên không phải là cô gái chịu ngoan ngoãn nghe lời, cho nên khi đó Lục Trăn lấy ảnh chụp của mẹ cô ra đặt trên ghế sô pha, khiến cô nhìn thấy bà mà phát cáu đến đập đồ, không nói một lời.
Dao Dao, anh không bảo vệ được em nhưng cho dù anh có chết cũng sẽ bảo vệ con bé.
Gừng càng già càng cay, cùi chỏ vặn không qua bắp đùi, Lục Yên vốn không phải đối thủ của bố cô.
Bởi vậy cho dù cô có thiên phú ở phương diện này nhưng cũng bởi vì bỏ qua thời gian đăng ký triệu tập dự thi của trường nghệ thuật mà bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ.
Ca hát là chuyện duy nhất mà thiếu nữ Lục Yên phú nhị đại cảm thấy hứng thú ngoại trừ ăn uống vui chơi, bố cô đã không cho cô đi trên con đường nghệ thuật, vậy nên lúc ghi danh chuyên ngành đại học, Lục Yên biểu hiện rất phật hệ, ngay cả sách tham khảo nguyện vọng cũng chẳng muốn lật.
Lục Trăn biết cô là vò đã mẻ lại không sợ sứt, anh cũng không trách cô, dù sao vẫn có chút cẩn thận.
Cho nên thời điểm đó bất kể là lúc âu phục giày da dự họp ban giám đốc hay là lúc ăn cơm gặp mặt khách hàng thì trong tay Lục Trăn luôn cầm một cuốn sách nguyện vọng.
Có đôi khi còn có thể thương lượng thảo luận với người xung quanh, ngành nào có triển vọng phát triển, ngành nào có thể khiến cho con cái có thể học được bản lĩnh thật sự.
Cả thế giới đều biết Lục Trăn thương cô con gái độc nhất này của anh cho nên cũng rất nhiệt tình, bàn ra tán vào giúp anh bày mưu tính kế.
Có thành viên ban giám đốc nói, học quản lý tài chính tốt, tương lai kế thừa sự nghiệp của anh nhưng lập tức liền có những đồng nghiệp khác lại gần, xua tay nói không được không được, quá mệt mỏi, con gái à, học một chút ngôn ngữ là được rồi, hoặc là học văn học, bồi dưỡng văn học rèn luyện hàng ngày...
Lục Trăn nghĩ tới nghĩ lui, đăng ký chuyên ngành tiếng Pháp cho Lục Yên.
Cụ thể có làm được gì hay không Lục Trăn không nghĩ tới. Nếu tương lai Lục Yên ra nước ngoài làm việc, anh đương nhiên cũng không muốn, nhưng lại cảm thấy tiếng Pháp tốt, lãng mạn bao nhiêu có khí chất cỡ nào.
Cho nên Lục Yên ù ù cạc cạc học chuyên ngành tiếng Pháp.
Bản thân cô hoàn toàn không có hứng thú với chuyên ngành này, chịu đựng đi học, thành tích bình thường, giữ vững hạng là được rồi.
Lợi ích duy nhất có lẽ chính là, cô học được hát tiếng Pháp, hơn nữa còn hát không tệ.
Bất kể là kiến thức kỹ năng gì, học được rồi thì luôn có đất dụng võ, cho dù là lúc đó vô dụng nhưng trên con đường đời dài dằng dặc luôn có lúc hữu dụng.
Lục Yên không nghĩ tới, số tiền đầu tiên cô kiếm được trong đời không phải dựa vào thiên phú của cô mà là dựa vào chuyên ngành tiếng Pháp trước kia cô vò đã mẻ không sợ sứt mà tùy tiện học.
Khoảng thời gian đó, con gái trong khoa đều truyền ầm lên, nói Parto đang tuyển người mẫu nhãn hiệu, đại ngôn nhãn hiệu quý đầu tiên bắt đầu sử dụng người, hơn nữa phải là cô gái trẻ tuổi có linh khí.
Nhãn hiệu Parto là sản phẩm nổi tiếng xa xỉ của nước ngoài, sau khi chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc vẫn luôn rất được ưa chuộng trong thị trường thời trang nữ cao cấp xa xỉ của Trung Quốc.
Có lời đồn nói Parto sẽ tới đại học truyền thông tuyển người.
Sinh viên của trường đại học truyền thông Nam Thành bất kể là mặt mũi hay khí chất cũng có thể lên được mặt bàn.
Nếu quả thật có thể chọn được hạt giống tốt, ký hợp đồng đại ngôn lâu dài, tương lai nếu như bọn họ có thể phát triển tốt hơn thì đây cũng là đôi bên cùng có lợi.
Chuyện này đều truyền ầm lên trong đại học, nhãn hiệu Parto à, thời đại đó có cô gái nào mà không mơ tưởng trong tủ quần áo có thể có một hai chiếc váy của Parto, hoặc là đi ra ngoài dạo phố bạn bè tụ hội mang theo túi xách Parto.
Nhưng hàng xa xỉ cuối cùng vẫn là hàng xa xỉ, cũng không phải ai cũng có thể mua được váy áo của bọn họ. Bởi vậy Parto trở thành giấc mộng đẹp của vô số thiếu nữ trong lòng tỏa ra bong bóng hồng phấn.
Một nhãn hiệu xa xỉ có sức hấp dẫn thương mại như vậy, váy áo kiểu mới của mùa này lại tuyển dụng người làm đại ngôn quảng cáo, hơn nữa còn đến trường học tuyển người, chuyện này khiến bọn họ hưng phấn đến mức thậm chí không ngủ được.
Lục Yên không hưng phấn giống như bọn học, thật ra cô không có hứng thú đặc biệt gì với đại ngôn quảng cáo, chỉ có hứng thú với ca hát, nếu như có công ty đĩa nhạc đến trường học tuyển hạt giống thì cô có lẽ sẽ tích cực hơn.
Lục Yên cũng nghe Từ Miểu Miểu trong phòng nói, "Ngôi sao nhí" Hứa Phán Dương xuất thân từ quay quảng cáo kia đối với đại ngôn của Parto lại ở vào thế kiểu gì cũng có được*, thậm chí còn thả lời để nữ sinh cả trường nâng đỡ.
(*):势在必得: là tính từ chỉ người nào đó nhất định sẽ đạt được chuyện gì đó mà không cần phải phô trương thanh thế.
Nâng đỡ cái gì thì mọi người đương nhiên rõ ràng trong lòng, Hứa Phán Dương có gia thế có bối cảnh, nghe nói còn có tài nguyên trong ngành giải trí, nếu không thì cũng không từ nhỏ đã quay quảng cáo, trở thành "Ngôi sao nhí" rồi.
Đa số bạn học chưa từng chen chân vào nghề này, biết cô ta nhất định muốn lấy được, đương nhiên là không dám tranh đoạt với cô ta.
Từ Miểu Miểu vẫn luôn tức giận bất bình, nói Hứa Phán Dương chính là ỷ thế hiếp người, vốn là cơ hội để mọi người cạnh tranh công bằng, bây giờ làm cho giống như không phải cô ta thì không được.
Lục Yên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể an ủi Từ Miểu Miểu vài câu.
Cảm xúc của Từ Miểu Miểu rất tiêu cực, thở dài nói: "Dù sao thì ngành giải trí vốn là một nơi so tài nguyên so bối cảnh, con cái gia đình bình thường như tớ đã định trước là không được trọng vọng."
Lời này, Giản Dao nghe không nổi nữa:"Mặc dù cô ta có nhiều tài nguyên bối cảnh hơn nữa, nếu không có thực lực thì đương nhiên cũng không chống đỡ nổi."
Từ Miểu Miểu liên tục gật đầu, bổ sung: "Cho nên cô ta chỉ có quảng cáo, chưa từng quay phim."
Giản Dao vừa tắm rửa xong, mặc một bộ yếm rộng rãi, tóc ướt rũ xuống đầu vai, đứng bên cạnh ban công phơi áo khoác của mình: "Cho nên, người trẻ tuổi đừng tiêu cực như vậy, toàn nhìn thấy mặt tối của thế giới, chán cỡ nào chứ."
Cô đưa cánh tay tùy ý khoác lên vai Lục Yên, cười nói: "Bất kỳ nơi nào cũng có thứ bẩn thỉu và đen tối, nhưng trong kẽ hở của đen tối luôn có ánh sáng bình minh nhỏ bé chiếu vào, cho nên Tiểu Yên, con đường lớn ánh sao xán lạn kia nhất định sẽ có một vị trí cho hai ta!"
Lục Yên nghe thấy rất cảm động, cô ấy nói đúng, con người luôn luôn phải có hy vọng, sau đó cố gắng.
Mặc dù cố gắng không nhất định sẽ thành công nhưng không thử một chút thì làm sao biết được.
Giản Dao chính là tính tình không dồn vào đường cùng không quay đầu.
Có đôi khi Lục Yên thật sự rất kiêu ngạo, cô có người bố ấm áp như vậy, còn có người mẹ ưu tú như thế.
Còn có Thẩm Quát tốt như vậy...
Tất cả sự tiếc nuối của đời trước dường như đều đã bù đắp ở thế giới này.
"Tôi muốn mở buổi hòa nhạc! Tôi muốn khiến buổi hòa nhạc của tôi biến thành đại hợp xướng! Tôi muốn nổi tiếng, nhất định sẽ nổi tiếng!!!"
Giản Dao làm như bên cạnh không có ai mà hướng về phía ráng đỏ nơi xa hô to lên.
Trên bãi tập có không ít người đều ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng không để ý chút nào.
Hứa Phán Dương ở sát vách đang phơi quần áo, nghe thấy giọng của cô thì khinh thường coi nhẹ liếc nhìn cô một cái, lẩm bẩm: "Người mê nói sảng*."
(*: Có nghĩa nói chuyện hoang đường viển vông.)
"Ít nhất tôi còn có mộng để mơ." Giản Dao nhẹ như mây gió nói: "Không như một số người, nổi tiếng nhiều năm như vậy mà ngay cả một tác phẩm ra dáng cũng không làm ra được."
Hứa Phán Dương bị đâm trúng chỗ đau, nóng nảy đến đỏ mặt lên: "Cô... cô có tư cách gì mà nói tôi!"
Giản Dao cười rất vui vẻ, mới không thèm để ý đến cô ta.
Không tính toán đúng sai với kẻ tiểu nhân, đây là nguyên tắc trước sau như một của Giản Dao.
Tính cách cô đường hoàng lại yêu ghét rõ ràng, chướng mắt ai thì sẽ không tốn nhiều lời lẽ.
Lục Yên nhìn gò má đỏ thắm của cô ấy, nhìn ánh mắt trong veo phát sáng của cô ấy, cô không có cách nào tưởng tượng được sẽ có một ngày cô ấy sẽ rời khỏi cô, rời khỏi Lục Trăn.
Không, Lục Yên tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
...
Buổi chiều hôm đó, Lục Yên đi học, lúc đi qua một nhà ăn phía Tây bên cạnh căng tin thì nhìn thấy có hai bà lớn đi tới, trong đó một người khá trẻ tuổi, tóc vàng óng ánh, chân váy phối với áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo tây, cách ăn mặc khá chuyên nghiệp.
Một người phụ nữ ngoại quốc khác hơi lớn tuổi, ăn mặc cũng thoải mái tùy ý rất nhiều, một chiếc váy tua rua, trên cổ phối với một chiếc khăn lụa tinh tế.
Không chỉ có khăn lụa tinh tế mà túi xách của cô ấy, giày của cô ấy... đều khá có gu thưởng thức!
Lục Yên rất khó có thể trông thấy phụ nữ trang điểm ăn mặc có đẳng cấp như thế ở thời đại này, loại quần áo của người phụ nữ này không kém gì Mạnh Tri Ninh.
Người phụ nữ chuyên nghiệp trẻ tuổi kia đang dùng tay ra dấu với các bạn học xung quanh, nhưng mà các bạn học dường như nghe không hiểu họ đang nói cái gì.
Bạn họ không phải nói tiếng Trung, là nói tiếng Pháp.
Lục Yên ở xa mơ hồ có thể nghe hiểu vài câu, bọn họ hình như đang hỏi đường.
Cô nhìn đồng hồ, sắp vào học rồi, có chút xoắn xuýt. Nhưng mà nhìn dáng vẻ không biết làm sao của hai người phụ nữ này, cô vẫn tốt bụng mà đi tới, dùng tiếng Pháp trôi chảy hỏi bọn họ muốn đi đâu.
Vừa nghe thấy tiếng mẹ đẻ lưu loát chính gốc như thế, người phụ nữ lớn tuổi hơn vẫn không nói gì kia lập tức giương mắt nhìn về phía Lục Yên.
Trông thấy cô, ánh mắt của cô ấy liền có chút không thu lại được, đánh giá cô từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một phen.
Lục Yên bị cô ấy nhìn có chút không được tự nhiên, thế là lễ độ mỉm cười hỏi thăm bọn họ có phải cần dẫn đường hay không.
Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức nhiệt tình đáp lại, nói bọn họ muốn đến học viện nghệ thuật.
"Tôi cũng phải đến đó để học, tôi dẫn hai người đến đó." Lục Yên nói như vậy.
Hai người phụ nữ vui vẻ đồng ý, luôn miệng nói cảm ơn cô.
Bạn học xung quanh đều sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới, Lục Yên thế mà lại nói tiếng nước ngoài, hơn nữa còn không phải tiếng Anh, là ngôn ngữ mà bọn họ vốn nghe không hiểu.
Đại học truyền thông Nam Thành không có chuyên ngành ngoại ngữ, cho nên điều này càng làm cho bọn họ thay đổi cách nhìn với Lục Yên.
Đương nhiên không chỉ có bạn học xung quanh, hai người phụ nữ ngoại quốc này cũng khá kinh ngạc, trôi chảy như thế, tiếng Pháp hoàn toàn không có khẩu âm, thế mà lại từ trong miệng của cô gái trẻ như vậy, khá là hiếm thấy.
Bọn họ hỏi cô gái này có phải làm nhân viên công tác phiên dịch trong trường hay không, nhưng Lục Yên nói mình chỉ là sinh viên, ánh mắt hai người họ nhìn nhau, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Người phụ nữ lớn tuổi kia khen ngợi quần áo của Lục Yên đẹp mắt, đương nhiên, xuất phát từ lễ phép, Lục Yên cũng khen sự phối hợp của khăn lụa và quần áo của cô ấy, bổ sung cho nhau.
Trong ánh mắt của người phụ nữ lớn tuổi này lộ ra một chút ý tứ sâu xa.
Sau khi Lục Yên dẫn bọn họ tới học viện nghệ thuật thì tạm biệt bọn họ, nói mình phải đi học.
Người phụ nữ trẻ tuổi trang phục chuyên nghiệp này đương nhiên rất biết nhìn mặt nói chuyện, thấy boss nhà mình có ý với cô bé này, thế là uyển chuyển hỏi thăm lớp và tên họ của cô ấy, nói muốn cảm ơn cô ấy.
Lục Yên lập tức thi triển tinh thần Lôi Phong* "Làm việc tốt không để lại tên", liên tục xua tay, biểu thị đây chỉ là tiện tay mà thôi, bảo bọn họ không cần để trong lòng.
(*: Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒; 18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.)
Người phụ nữ trẻ tuổi còn muốn nói gì đó nhưng bà chủ nhà cô lập tức giữ cô lại.
Đúng lúc này, chuông chuẩn bị vào lớp reo lên, Lục Yên mỉm cười tạm biệt bọn họ.
Đợi sau khi cô rời đi, người phụ nữ trẻ tuổi mới nói: "Susan, cô nhìn trúng cô gái này rồi à?"
"Trong ánh mắt cô ấy có ánh sáng, là người tôi muốn tìm."
"Vậy tại sao không cho tôi hỏi họ tên."
"Trước tiên không cần làm phiền cô ấy, cô gái có tố chất như vậy... chắc chắn sẽ không chìm trong đám người, rồi sẽ tìm được thôi."
"Cô cũng cảm thấy đánh rắn động cỏ không tốt lắm à, dù sao thì có thể làm đại ngôn cho nhãn hiệu Parto của chúng ta... đây là vinh hạnh đặc biệt và hào quang cỡ nào, chỉ sợ không có cô gái nào sẽ không cảm thấy mê muội đi."
Susan cười cười, không nói gì.
Chương trình học hôm nay của Lục Yên là khiêu vũ cổ điển, cô chạy một mạch vào phòng học vũ đạo, đứng bên cạnh đám bạn cùng phòng.
Đa số con gái trong lớp đều mặc đồ yoga hoặc là trang phục vũ đạo bó sát người, nhưng mà có mấy cô gái đặc biệt không giống như vậy, cách ăn mặc của bọn họ tỉ mỉ, mặc váy áo đẹp nhất của mình, trên mặt còn trang điểm tinh xảo, trong đó có Hứa Phán Dương.
Từ Miểu Miểu thấp giọng nói bên tai Lục Yên: "Cũng không biết là tin tức từ đâu tới nói buổi chiều hôm nay sẽ có người của Parto tới tuyển hạt giống, đám Hứa Phán Dương nhận được tin tức sớm nhất, cho nên bèn ăn mặc tỉ mỉ, tớ cũng là đến phòng học rồi mới nghe nói nên chưa kịp quay về thay quần áo."
Giản Dao đang ép đôi chân dài vô cùng hấp dẫn ánh mắt của cô lên trên cột, nói: "Đây là lớp học vũ đạo, cậu còn muốn thay quần áo gì?"
Từ Miểu Miểu cười nói: "Mặc dù lớp vũ đạo quan trọng, nhưng so với cái này... vẫn là cuộc tuyển chọn của Parto quan trọng hơn một chút, đúng không, Lục Yên."
Lục Yên nhún nhún vai, lấy khăn tay của mình ra: "À không, tớ cảm thấy lớp vũ đạo càng quan trọng hơn."
Cô có nền tảng vũ đạo, nhưng mà bỏ lâu lắm rồi, bây giờ cũng không biết có thể sử dụng được hay không...
Từ Miểu Miểu thở dài một hơi: "Các cậu cũng quá không hề gì rồi, quả nhiên là người có tiền, xem tiền tài như cặn bã."
"Cô ấy là người có tiền, tớ không phải." Giản Dao vừa kéo duỗi vừa giải thích: "Nhưng mà tớ cảm thấy, trước hết nắm vững kiến thức cơ bản, tương lai muốn đại ngôn quảng cáo gì mà không có, hà tất nóng lòng nhất thời."
Từ Miểu Miểu rất nhanh đã bị thuyết phục: "A, cậu nói cũng đúng."
Đúng lúc này, bên trong đám bạn thân bên kia của Hứa Phán Dương có người nói: "Thật là chua, nghe thấy có mùi giấm chua không biết có phải là ảo giác hay không."
"Không sai, tớ cũng ngửi thấy."
"Nói thật cho các cậu biết, người của Parto ở bên kia đã quyết định rồi, người mà trường chúng ta đề cử chính là Phán Dương, cái người vắt óc tìm kế muốn nổi tiếng kết quả là không có gì rồi."
Giản Dao cũng không tức giận, cười nói: "Sao lại quyết định rồi?"
"Đương nhiên, không tin các cô chờ xem."
Từ Miểu Miểu nói: "Có thể trường học đề cử Hứa Phán Dương đấy, cô ta rất có bối cảnh, chuyện gì tốt là trường học đều đề cử cô ta đầu tiên."
Lục Yên nói: "Đây chẳng phải là rất không công bằng với người khác sao."
"Cho nên trước đó tớ đã nói, xã hội này vốn không công bằng, chớ nói chi đến nơi như ngành giải trí kia."
Lục Yên không nói gì nữa, cánh tay mảnh khảnh của Giản Dao khoác lên vai Lục Yên, cười nói: "Bỗng nhiên có loại dự cảm, cảm thấy buổi chiều hôm nay nữ thần may mắn sẽ rơi xuống trên người em."
Lục Yên cũng cười: "Chị đừng có flag được không."
"Flag là cái gì?"
"A... chính là, thông thường mà nói, lời thề nói ra thì đều sẽ phát triển theo hướng ngược lại."
"Thật sao!"
"Không quan trọng, dù sao em cũng sẽ không đi."
"Vì sao?"
"Không có hứng thú chứ sao."
Các cô gái đang thương lượng, giáo viên vũ đạo đi vào phòng học, vỗ vỗ tay chào hỏi mọi người.
Hứa Phán Dương quan sát vẻ mặt của giáo viên vũ đạo, xem ra dường như không có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, càng không nói hôm nay Parto sẽ tới tuyển người.
Trong lòng cô ta có chút lo lắng bất an.
Giáo viên vũ đạo đánh giá quần áo của Hứa Phán Dương và bạn bè của cô ta, có chút bất mãn nói: "Đây là lớp vũ đạo, sao các em lại không mặc trang phục tập luyện."
Mấy cô gái nhìn váy áo đẹp đẽ trên người mình, ấp úng nói không ra lời.
Giáo viên vũ đạo coi như ôn hòa, cũng không trách cứ bọn họ, chỉ nói: "Mặc thế này không có cách nào khiêu vũ được, mau về thay đồ."
Các cô gái nhìn nhau, cũng không muốn quay về thay đồ, dù sao thì bên kia của Hứa Phán Dương có tin tức, nói buổi chiều hôm nay Parto sẽ tới tuyển hạt giống.
Giáo viên vũ đạo không hiểu hỏi: "Các em còn đứng ngây ra đó làm gì, quay về thay đồ, có đi học hay không?"
Hứa Phán Dương giơ tay nói: "Chuyện đó... thưa cô, hôm nay cơ thể tụi em không quá thoải mái nên không thể luyện vũ đạo được."
"Cơ thể không thoải mái?"
Những nữ sinh khác nói liên tục: "Đúng vậy thưa cô, tụi em, hôm nay tụi em đến kỳ kinh nguyệt rồi."
"Các em đều đến kỳ kinh nguyệt?"
Các cô gái dùng sức gật đầu.
Mặc dù giáo viên vũ đạo có chút hoài nghi nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
"Được rồi, nếu cơ thể không thoải mái thì các em nghỉ ngơi ở bên cạnh đi, các bạn học còn lại tiếp tục vào học."
Lục Yên và Giản Dao bọn họ ngoan ngoãn theo sát động tác của giáo viên.
Lục Yên có nền tảng vũ đạo, hơn nữa học dương cầm từ nhỏ, cảm nhận tiết tấu cũng khá tốt, cho nên giáo viên vũ đạo sắp xếp cô đứng đầu, để các bạn học học theo động tác vũ đạo của cô.
Cũng không lâu lắm, hau người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đứng ở phòng học, đồng thời bên cạnh còn có một người phiên dịch, bọn họ cùng nhau quan sát các bạn học luyện vũ đạo.
Giáo viên vũ đạo lập tức ngừng dạy lại, đi qua đó trao đổi vài câu đơn giản với bọn họ.
Hứa Phán Dương và mấy cô gái xung quanh rất hưng phấn, thấp giọng nói: "Đến rồi đến rồi!"
Lục Yên nhìn thấy hai người phụ nữ kia, vậy mà lại là hai người mà cô mới dẫn đường kia, hơi kinh ngạc.
Giáo viên vũ đạo đi vào lớp học, vung tay nói với các bạn học: "Các bạn học, hai vị này là người phụ trách của nhãn hiệu Parto, bà Susan và bà Ofina, mọi người cùng chào đón."
Các bạn học cùng vỗ tay.
Giáo viên vũ đạo đưa Hứa Phán Dương đến trước mặt Susan, dùng tiếng Pháp lắp ba lắp bắp nói với bọn họ mấy câu.
Lục Yên có thể nghe hiểu, phiên dịch nói là: "Vị này chính là bạn học Hứa Phán Dương mà học viện chúng tôi đề cử, các phương diện tố chất của em ấy rất khá."
Hứa Phán Dương vội vàng nâng váy lên, chào hỏi bà Susan, đồng thời sử dụng tiếng Anh chào hỏi bà.
Bà Susan chỉ đáng giá cô ta một chút rồi không nhìn nhiều nữa, lễ độ gật gật đầu, xoay người, tìm được Lục Yên trong đám người.
Thấy bà mỉm cười với mình, Lục Yên cũng vội vàng gật đầu ra hiệu.
Cô nghe thấy Susan nói muốn nhìn những bạn học khác trong lớp, khảo sát độ cân đối của cơ thể một chút.
Giáo viên vũ đạo lập tức nói với các bạn học: "Mọi người biểu diễn cho hai vị phu nhân một đoạn múa cổ điển mà chúng ta vừa học hai ngày trước đi."
Các bạn học thấy người của Parto dường như không có ý muốn lựa chọn Hứa Phán Dương thì kích động, hưng phấn xếp thành một hàng.
Giản Dao thấp giọng nói: "Em quen à?"
"Vừa rồi dẫn đường cho bọn họ."
"A, không tệ nha."
Ngược lại sắc mặt Hứa Phán Dương trở nên rất khó coi.
Mấy cô gái bên cạnh cô ta thấy người phụ trách của Parto muốn nhìn các bạn học múa thì cuống lên, vội vàng nói với giáo viên vũ đạo: "Cô ơi, tụi em cũng muốn tham gia."
Giáo viên vũ đạo nói: "Không phải các em đến kỳ kinh nguyệt, cơ thể không thoải mái à."
"A... đã tốt rồi."
Giáo viên vũ đạo từ chối đề nghị của bọn họ, nói: "Các em xem các em đi, mặc váy thì thôi, còn đi giày cao gót, như vậy làm sao nhảy được."
"Nhảy được!"
"Cô không đồng ý, chuyện này quá nguy hiểm."
Các cô gái khóc không ra nước mắt, thậm chí đều muốn quay về thay đồ.
Nhưng bây giờ quay về thay đồ thì chắc chắn không kịp, cơ hội đến trước mắt cũng sẽ không chờ bọn họ.
Bọn họ oán hận nhìn Hứa Phán Dương, nếu không phải Hứa Phan Dương truyền tin tức vớ vẩn thì bọn họ sẽ không mặc thành như vậy đến phòng học vũ đạo, ai có thể ngờ tới người phát ngôn của Parto chọn người quảng cáo còn muốn xem vũ đạo chứ!
Hứa Phán Dương cũng có thể nhạy cảm phát hiện ra phu nhân Susan không chú ý đến cô ta, rõ ràng là không vừa ý cô ta, trong lòng cô ta càng là ổ lửa cháy, không có chỗ phát tiết.
Biểu diễn vũ đạo mấy phút, các bạn học đều hao tâm tốn sức muốn biểu diễn mặt tốt nhất của mình ra, sau khi biểu diễn kết thúc, bà Susan liên tục vỗ tay, nói vài câu với với giáo viên vũ đạo.
Lục Yên phiên dịch cho Giản Dao: "Bà ấy nói các bạn học lớp chúng ta cơ bản đều tốt, vũ đạo rất đẹp!"
Giản Dao không thể tin nói: "Em còn thật sự hiểu tiếng Pháp à! Quá lợi hại rồi đấy."
"Một chút thôi."
Lúc này, bà Susan quan sát Lục Yên, ghé tai nói thầm với giáo viên vũ đạo vài câu, giáo viên vũ đạo kinh ngạc nhìn về phía Lục Yên, không thể tin nói: "Bạn học Lục, Lục Yên, bà Susan nói... muốn mời em đảm nhiệm đại ngôn sản phẩm Parto, không biết em có đồng ý không!"
Lời vừa nói ra, cả lớp yên lặng.
Lục Yên cũng ngây ngẩn cả người.
Sao lại thật sự chọn cô chứ!
Vừa rồi lúc múa, cô cố ý trà trộn vào đám người không ngoi đầu lên chính là vì không muốn bị chọn trúng mà!
Các cô gái đưa ánh mắt hâm mộ ghen tị về phía Lục Yên, nhất là Hứa Phán Dương... nắm rất chặt mép váy, mép váy đều muốn nhăn lại rồi.
Lục Yên rất có lỗi nói: "Chuyện đó... thưa cô, em chưa từng nghĩ muốn đảm nhiệm đại ngôn gì cả..."
Giáo viên vũ đạo cho rằng mình nghe lầm, không thể tin hỏi: "Cái gì? Em không muốn đảm nhiệm đại ngôn của Parto? Em... em nói thật sao?"
Các cô gái ở đây có ai không hả lòng hả dạ, chen lấn muốn biểu hiện bản thân, muốn được bà Susan chọn trúng, bây giờ cơ hội quý báu bày ra trước mặt Lục Yên, cô lại từ chối?
Ánh mắt Hứa Phán Dương bọn họ nhìn cô đỏ đến mức sắp nhỏ máu rồi.
Giản Dao giương cằm về phía bọn họ, trong lòng thoải mái.
Bà Susan dường như đoán được câu trả lời của Lục Yên từ vẻ mặt kinh ngạc của đám người, bà đi đến trước mặt Lục Yên, vỗ vỗ vai cô nói: "Tôi rất thích em, hy vọng em suy nghĩ thêm một chút."
Lục Yên dùng tiếng Pháp lưu loát trả lời: "Cảm ơn bà, nhưng hiện tại tôi đang muốn luyện kiến thức cơ bản, có thể không có quá nhiều thời gian sức lực để chú ý đến việc khác."
Các bạn học hoàn toàn nghe không hiểu hai người đang nói gì, nhưng Lục Yên thế mà lại nói tiếng Pháp, đây là điều mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Hứa Phán Dương vội vàng đi tới, dùng tiếng Anh nói với bà Susan: "Nếu Lục Yên không muốn làm đại ngôn này thì phải chăng bà nên cân nhắc bạn học khác, trước kia tôi cũng từng làm quảng cáo, máy học tập Phán Phán bà biết không, chính là tôi đại ngôn..."
Bà Susan cùng người trợ lý bên cạnh là bà Ofina cúi đầu thì thầm mấy phút, sau đó nói với Hứa Phán Dương: "Xin lỗi, phong cách của cô cũng không hợp với nhãn hiệu Parto của chúng tôi, quảng cáo mà cô làm đại ngôn, trường học gửi cho tổng bộ chúng tôi xem qua, lãnh đạo bên kia cũng không hài lòng, cảm thấy có chút ngây thơ."
Người nước ngoài nói chuyện rất trực tiếp, hơn nữa câu này dùng tiếng Anh, bạn học xung quanh hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể nghe hiểu sơ sơ.
Bọn họ thấp giọng nghị luận, trên mặt biểu hiện ra một chút thoải mái.
Bình thường Hứa Phán Dương ỷ mình nhận quảng cáo, tự xưng là ngôi sao nhí, ở trong trường học diễu võ giương oai, bây giờ người ta lựa ra khuyết điểm để từ chối cô ta, nhìn cô ta sau này còn đắc ý cái gì nữa.
Hứa Phán Dương giận đến mức gương mặt trướng hồng, môi dưới đều cắn đến trắng rồi.
Bà Susan cũng không để ý nhiều lắm, chỉ lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lục Yên, dùng tiếng Anh nói với cô: "Đây là phương thức liên lạc của tôi, em suy nghĩ lại một chút, vị trí này tôi giữ lại cho em ba tháng."
Ba tháng!
Các bạn học sợ ngây người, Parto thế mà lại cho Lục Yên thời gian ba tháng để suy nghĩ, rõ ràng là... không phải cô thì không được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.