Nhìn thấy tin nhắn, Lục Yên càng khóc ghê hơn. Cô rất lâu không trả lời anh, mãi đến khi Thẩm Quát gọi điện thoại đến, nhưng cô ngắt máy, nhưng sau đó anh lại gọi đến, Lục Yên vẫn ngắt máy. Thời khắc này cô vốn dĩ không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Lần thứ ba, Lục Yên nhìn thấy trên màn hình điện thoại nhảy lên tên của anh... cô biết, nêu như lần này không bắt máy thì Thẩm Quát sẽ không gọi tới nữa. Cô gái dùng mu bàn tay không ngừng lau sạch khóe mắt, tay run rẩy cuối cùng nhấn nút trả lời. Không nói gì, thậm chí là nín thở... Bên kia điện thoại, cô có thể nghe thấy tiếng ồn ào của bệnh viện. Thẩm Quát im lặng hơn mười giây, cuối cùng mở miệng: "Yên Yên, anh không để ý." Nếu như để ý thì ngay từ đầu sẽ không lựa chọn em. Cảm xúc của Lục Yên hoàn toàn sụp đổ, cô thở hổn hển, giọng nghẹn ngào mang theo run rẩy nói --- "Nhưng em để ý!" Tính mạng của bố Thẩm hấp hối đều là lỗi của nhà họ, Thẩm Quát còn tốt với mình như vậy... Lục Yên chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. "Thẩm Quát, xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh..." Cô nói xin lỗi loạn xạ với anh. "Em không hề có lỗi với anh." Tay Thẩm Quát siết chặt thành nắm đấm, giọng nói vẫn giữ bình tĩnh như cũ: "Lục Yên, vĩnh viễn đừng nói với anh ba chữ này nữa." Lục Yên cúp điện thoại, khóc hồi lâu, rốt cuộc mơ màng ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này thẳng đến năm giờ chiều. Lần đầu tiên Lục Trăn không tới quấy rầy cô, sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, giẫm lên dép lê đi ra khỏi cửa phòng. Lục Trăn vẫn đang đọc sách, bộ dạng mất ăn mất ngủ như thế, thật sự là hiếm thấy. Ngay cả thím Lý giúp việc trong nhà cũng nói: "Nhìn nghị lực này của đại thiếu gia là muốn thi thủ khoa đấy!" Lục Yên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn con mắt sưng phù của mình, thật sự là quá xấu. Sau khi khóc xong cô cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, hỏi xin thím Lý hai miếng dưa chuột để đắp lên mắt, đói bụng, một nửa còn lại liền bị cô gặm mất rồi. Một lần nữa trở về phòng, Lục Yên nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu. Trẻ con gặp chuyện mới khóc, trước mặt Thẩm Quát, cô lúc nào cũng giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Tám giờ tối, Lục Trăn rửa mặt sớm, chuẩn bị lên giường đi ngủ, nghênh đón kỳ thi đại học ngày mai. Trước khi ngủ, anh gõ cửa phòng Lục Yên vang dội --- "Cả ngày không 'ân cần hỏi thăm' con rồi, con nhóc thối, thấy ông đây khổ cực như vậy cũng không biết gọt táo gì đó cho ông đây." Lục Yên buồn buồn đáp lời: "Ừm." "Mở cửa." "Mở cửa làm gì?" "Để ông đây sờ đầu." "Con cũng không phải là chó của bố!" "Ngày mai thi rồi, hưởng một chút vận may, vận may của con vẫn luôn rất tốt." Lục Yên vội vàng một lần nữa đắp miếng dưa chuột lên mắt, mở cửa phòng. "Ôi má ơi, con dọa ông đây giật mình." "Đắp mặt nạ." "Được thôi." Lục Trăn dùng lực túm tóc trên đầu cô, tự lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ, Thanh Hoa Bắc Đại, Phúc Đán, Giao thông vận tải, Nam Mô A Di Đà Phật..." Sau khi lẩm bẩm một lần, anh vỗ vỗ cái ót của Lục Yên: "Được rồi, nhanh đi ngủ." Lúc anh quay người rời đi, Lục Yên bỗng nhiên kéo góc áo anh lại. "Làm gì?" Lục Yên do dự hồi lâu, dùng giọng khàn khàn nói: "Bố, ngày mai cố lên." "Ừm, biết rồi." Anh sờ sờ trán cô, đáy mắt xẹt qua một tia dịu dàng: "Yên tâm." Đưa mắt nhìn Lục Trăn rời đi, cô một lần nữa về phòng, đưa lưng về phía cửa, lấy điện thoại ra. Màn hình điện thoại hiển thị có ba cuộc gọi nhỡ, đều là đến từ cùng một người --- Thẩm Quát. Thời gian là bốn giờ chiều, bốn giờ mười phút và bốn giờ hai mươi bảy. Cô ngủ quá say rồi, điện thoại để im lặng cho nên... không bắt máy. Ngày mai phải thi đại học rồi, mặc kệ là trong lòng cô khổ sở thế nào cũng không thể để cho Thẩm Quát có bất kỳ mong nhớ gì. Cô không thể làm ảnh hưởng đến anh. Lục Yên gọi lại cho Thẩm Quát. Điện thoại vang lên thật lâu, không có ai nghe máy. Nghĩ đến ba cuộc gọi nhỡ buổi chiều, đáy lòng Lục Yên bỗng nhiên dâng lên một tia không ổn, mơ hồ lại không rõ đó là gì, cô lượn trong phòng một vòng, quyết định đi xem anh một chút. Lục Yên dán lỗ tai lên cửa, nghe thấy Lục Trăn đi vào phòng. Cậu luôn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Lục Yên đoán chừng anh đã ngủ, lại lặng lẽ chuồn ra cửa, leo lên xe đạp lao vùn vụt, đi vào cửa chính của bệnh viện Nhân Dân thành phố. Thậm chí cũng không kịp khóa lại, xe đạp ngã xuống đất cũng không kịp đỡ, Lục Yên chạy bước nhỏ... xông lên tầng ba. Vốn cho rằng có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên ở hành lang. Hành lang không có một ai. Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở tầng ba, cái giường mà bố Thẩm nằm cũng đã trống rỗng rồi. Đầu óc Lục Yên "Ầm" một tiếng, đứng bên cửa sổ, mở to hai mắt nhìn phòng bệnh trống rỗng, máu toàn thân lạnh buốt. Cô dường như điên rồi... bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thẩm Quát ở các phòng bệnh. Nhất định là bệnh tình của bố Thẩm chuyển biến tốt, đúng, bệnh tốt lên thì chắc chắn sẽ chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nhất định là như vậy! Bọn họ nhất định là ở phòng bệnh thường, nói không chừng là đang ở căn phòng tiếp theo... "Thẩm Quát!" Lục Yên vội vàng đẩy cửa của các phòng bệnh thường ra, từng khuôn mặt ố vàng mà xa lạ, kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Rốt cuộc, bác sĩ trực ban bị dẫn tới, ngăn cản hành vi của cô: "Nơi này là bệnh viện, cháu nói nhỏ một chút." Lục Yên không dám hỏi bác sĩ, cô không dám... Cô chỉ có thể tự mình tìm ở từng phòng bệnh, hy vọng có thể tìm được, hy vọng ở căn phòng tiếp theo... có thể nhìn thấy Thẩm Quát và bố Thẩm đã tỉnh. "Cháu tìm chàng trai hôm nay ở cùng với cháu à." Bác sĩ đuổi theo Lục Yên, ông ta vẫn còn ấn tượng với cô. "Bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt 308, chiều hôm nay qua đời rồi, bây giờ đã đưa đến nhà xác." Bước chân Lục Yên đột nhiên ngừng lại. Bác sĩ thấy Lục Yên không lên tiếng, lắc đầu, ở bệnh viện, bác sĩ gặp loại chuyện này quá nhiều rồi, mặc dù đồng cảm nhưng cũng không thể tránh được, thở dài nói: "Sống chết không phải do người, bị loại bệnh này giày vò, ông ấy có thể kiên trì nhiều năm như vậy đã là ông trời vô cùng khai ân rồi." Không, không phải ông trời vô cùng khai ân, là Thẩm Quát... là Thẩm Quát không nỡ buông tay, là Thẩm Quát mỗi ngày cẩn thận chăm sóc và cầu thầy trị bệnh hỏi thuốc ở khắp nơi mới giữ chân bố ở lại nhiều năm như vậy! Giọng nói cô run rẩy, hỏi: "Là lúc, lúc nào?" "Cháu nói thời gian tử vong sao, có lẽ là ba bốn giờ chiều." Lục Yên dựa vào tường, ngã ngồi xuống đất. Ba, bốn giờ chiều, anh gọi ba cuộc cho cô, thế nhưng cô không bắt máy... Tay Lục Yên siết chặt thành nắm đấm, chỉ cảm thấy mình giống như đứng bên vách núi, mặc cho gió lạnh vù vù dưới đáy vực đâm vào xương cốt của cô. Lạnh lẽo tập kích vào xương. Trong lúc anh tuyệt vọng nhất, gọi điện thoại cho cô, ba cuộc, cô không bắt máy. Cô không cách nào tưởng tượng được Thẩm Quát ở thời điểm ấy là tâm tình như thế nào, cô không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ... Lục Yên đi ra khỏi bệnh viện, hoảng hốt đi qua đường cái, đứng trước cửa nhà xác cất giữ thi thể, cầu thang thật dài hướng về phía cửa lớn trang nghiêm kia. Lòng bàn chân cô giống như đổ chì, rốt cuộc không nhấc nổi một bước. Cô không có can đảm để đi vào. Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc đi ra khỏi nhà xác, là Chung Khải. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác đen dài tay phối với quần đen, hai ba bước nhảy xuống bậc thang đi ra khỏi nhà xác, hình như có việc gấp, vội vàng đi ra ngoài. Lục Yên nhanh chóng quay người muốn đi, nhưng cậu ta đã nhìn thấy cô. "Ấy, Tiểu Yên?" Cậu ta đuổi theo, kéo cô lại: "Đừng đi." Lục Yên thậm chí cũng không dám nhìn cậu ta, nghiêng đầu, khàn giọng hỏi: "Bố Thẩm..." "Cũng gọi là bố rồi, không vào xem một chút sao? Lát nữa là hỏa táng rồi." Lục Yên đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin được. Chung Khải buông tiếng thở dài, nói: "Ý của Thẩm Quát, hỏa táng sớm một chút, dù sao... bố anh ấy cũng đau đớn nhiều năm như vậy rồi, để ông ấy rời đi sớm một chút." Trái tim Lục Yên dằn vặt, nhiều lần lời đã đến bên miệng rồi cũng không nói ra được, cúi đầu, đôi mắt một mảng sương mù mông lung. Chung Khải nhìn ra được cô muốn hỏi gì, nói: "Buổi chiều anh ấy gọi điện thoại cho em, em không bắt máy." "Em không cố ý..." "Trước khi chú Thẩm đi có tỉnh lại nửa tiếng, có thể là hồi quang phản chiếu, Thẩm Quát biết không giữ được nữa, vẫn luôn cầm tay ông ấy, nói chuyện với ông ấy..." Mãi đến khi cậu ta nói xong lời này, lúc này Lục Yên mới phun ra một hơi thở. Tim như bị dao cắt. "Anh ấy rất bình tĩnh, không khóc, nhưng thời điểm như thế này, em tốt nhất vẫn là đi vào ở bên cạnh anh ấy..." Lục Yên không đợi cậu ta nói xong, hoảng loạn nhếch nhác chạy vào nhà xác. Bên hành lang, bóng dáng cao lớn của thiếu niên dựa nghiêng bên tường, dưới đèn trần, anh ấn bật lửa xuống, châm một điếu thuốc. Đèn trần nóng sáng chiếu xuống, đôi mắt anh ủ trong bóng tối bên dưới lông mày, làn da trắng khác thường. Hô hấp của Lục Yên chậm nửa nhịp, do dự dừng chân lại. Cô bỗng nhiên rất sợ hãi, không dám đi qua... Dường như lòng có cảm giác, thiếu niên ngẩng đầu, nhìn cô một cái. Anh chỉ hút một hơi rồi tắt điếu thuốc, đứng thẳng người đón cô --- "Tới rồi." Giọng nói anh rất bình tĩnh. "Bố Thẩm... đang ở đâu?" Thẩm Quát nghiêng người sang, tránh cửa. Bước chân Lục Yên không vững đi vào căn phòng trống rỗng, nhiệt độ căn phòng rất thấp, cô không khỏi hơi run rẩy, trông thấy cơ thể lạnh lẽo trùm vải trắng trên bục... Cô chậm rãi đi tới, hai tay nắm lấy vải trắng muốn vén lên, nhìn bố Thẩm một lần cuối cùng, nhưng Thẩm Quát nắm lấy tay cô. "Đừng nhìn, bệnh chết, không bình thản." Tay Lục Yên ngừng lại, mắt lại chua xót. "Bố Thẩm." Cô khẽ gọi, sau đó hít vào, tựa như đang bình ổn cảm xúc. "Bố Thẩm, bố yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc Thẩm Quát." Cô dùng tay áo dụi mắt một cái, nói tiếp: "Anh ấy không cô đơn." Thẩm Quát hít sâu, hơi mím môi một cái, không nói gì, nắm chặt cô đi ra khỏi nhà xác. Bên hành lang có nhân viên công tác đến tìm Thẩm Quá ký tên: "Bây giờ hỏa táng sao?" "Ừm, bây giờ." Nhân viên công tác cầm cuốn sổ đi, sau đó cùng mấy nhân viên khác vào phòng, đẩy cơ thể bố Thẩm ra đi về phía nhà hỏa táng, trong miệng còn thì thầm, phàn nàn vì làm thêm giờ ---- "Chưa từng thấy hỏa táng nhanh như vậy." "Nghe nói là bệnh chết, nói không chừng đã sớm ngóng trông rồi..." "Con người bây giờ mà." .... Lục Yên nghe được những lời này, thiếu chút nữa muốn xù lông, Thẩm Quát giữ tay áo cô lại, không để cô qua đó. "Thế giới này cũng không tốt lành gì." Anh bình tĩnh nói: "Yêu cầu xa vời làm gì." Lục Yên kinh ngạc nhìn anh, mắt anh rất sâu, giống như bao phủ một tầng sương mù dày không tan. Anh bình tĩnh đến mức có chút... khác thường. "Thẩm Quát, buồi chiều hôm nay em..." Thẩm Quát ngắt lời cô: "Lục Yên, người chết cũng chết rồi, không có chuyện gì cả, ông ấy cũng không nghe được lời cô vừa nói, cho nên... coi như chưa từng nói đi." Hô hấp của Lục Yên nghẽn lại, đột nhiên nhìn về phía anh. Dưới ánh đèn trắng u ám, sắc mặt anh tái nhợt, đáy mắt hiện ra vẻ lạnh lùng xa lạ: "Hiểu ý của tôi không?" "Anh là muốn cùng em..." Từ đầu đến cuối cô không nói nên hai chữ khoan tim thấu xương này. "Không tính là chia tay." Thẩm Quát nói mà không có cảm xúc gì: "Bởi vì chưa từng ở bên nhau." "Cái, cái gì mà chưa từng ở bên nhau?" Khóe miệng anh kéo ra một vệt cười cợt nhả, dùng sức nắm cằm cô, giọng nói lạnh lùng: "Cô còn chưa nghĩ ra sao, tôi chỉ đang lợi dụng cô, trả thù Lục Trăn, trả thù Lục gia mấy người." Lục Yên choáng váng: "Anh... anh đang nói cái gì vậy?" "Bây giờ ông ấy chết rồi, tôi thu tay lại, đây là vận may của cô, biết không." Lục Yên dùng sức tránh tay anh ra, kích động nói: "Thẩm Quát, anh cho rằng em khờ có phải không, Lục Yên em cho dù có ngốc hơn đi chăng nữa cũng sẽ không ngốc đến mức tin lời của anh." Cô còn không ngốc đến mức... không cảm nhận được một người đối với mình là thật tình hay giả ý. Thẩm Quát lập tức lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số --- "Lục Trăn, tôi, Thẩm Quát." Trái tim Lục Yên siết chặt, không rõ anh rốt cuộc muốn làm gì. Anh cười lạnh, nói tiếp: "Lục Yên em gái cậu bây giờ đang ở bên cạnh tôi..." "Con mẹ nó đêm hôm khuya khoắt mày nói chuyện quỷ quái gì vậy!" Lục Trăn bị đánh thức, rất khó chịu: "Bị điên rồi à." "Đến phòng cô ấy nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao." Một phút sau, Lục Trăn bùng nổ, trong điện thoại, giọng nói của cậu ta bất ổn: "Con bé... con bé không có ở trong phòng, mày làm gì nó rồi!" "Làm cái gì? Chiếm hữu cô ta rồi vứt bỏ cô ta, cậu cảm thấy phương pháp này có tốt không?" Lục Yên bỗng nhiên cướp lấy điện thoại của anh, dùng sức đập xuống, khàn giọng hô lớn: "Anh điên rồi sao, ngày mai phải thi đại học! Anh nói như vậy..." Loại tính tình này của Lục Trăn, có trời mới biết anh nghe được những lời này sẽ làm ra phản ứng gì. Thẩm Quát nhặt điện thoại lên, nhẹ nhàng phủi bụi, cất vào túi, quay người rời đi: "Chờ cô trưởng thành rồi lại chiếm hữu cô rồi ném cô đi, đây chính là kế hoạch ban đầu của tôi... nhưng bây giờ, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa." Cả người Lục Yên rét lạnh, rơi vào hầm băng, cô nhớ tới Lương Đình đã từng khuyên bảo... Người đàn ông này thâm trầm thế nào, giỏi ngụy trang thế nào, anh là kẻ cầm đầu ẩn núp mười năm khiến cho Lục Trăn phá sản! Anh lạnh lùng nói: "Cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Trong lòng Lục Yên giống như bị móc rỗng, quay người chạy ra khỏi cửa lớn nhà xác. Thẩm Quát nhắm mắt lại, cả người run rẩy... tay dùng sức siết chặt thành nắm đấm. Anh cho rằng cô tan nát cõi lòng rồi, cho rằng cô đi rồi, nhưng chưa từng nghĩ tới, cô gái lại liều lĩnh tiến lên, dùng sức ôm lấy eo anh ---- "Em tha thứ cho anh, Thẩm Quát." Cô nói quá nhanh, lộ ra giọng nghẹn ngào bất ổn: "Tối nay em tha thứ cho tất cả lời nói, hành động của anh." Thẩm Quát đột nhiên mở to mắt. Tay cô gái ôm anh dùng sức như thế, khiến anh mất đi sự can đảm, không có sức đẩy cô ra. "Em tha thứ cho tất cả lời nói dối mà anh nói với em, chỉ cần trong đó có một câu là thật, em sẽ tha thứ cho anh." Cô mang theo một tia chờ mong và khao khát cuối cùng, nhìn về phía anh, hai mắt đẫm lệ: "Thẩm Quát, có không?" Anh dừng lại mấy giây, lạnh lùng nói: "Không có." Không có một câu nói thật. Anh dùng sức gỡ mỗi một ngón tay của cô ra, xoay người lại, lòng bàn tay thô ráp quét sạch vệt nước mắt trên gò má cô. "Cô thấy đấy, đây chính là thứ tôi muốn, nước mắt của cô..." Anh cười nói: "Cô so với tôi tưởng tượng, còn yêu tôi hơn." Trong lồng ngực của Lục Yên giống như rót đầy không khí lạnh lẽo, nương theo với mỗi một lần hít thở, lục phủ ngũ tạng đều như đang xé rách, đau nhức. Cả người đều đau... đau quá. "Thẩm Quát." Cô không còn khóc nữa, giọng nói cực trầm: "Anh biết bố Thẩm mất không phải là lỗi của em, cũng không phải là lỗi của Lục Trăn, vì sao lại trừng phạt em..." Trái tim Thẩm Quát ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi rất nhỏ. "Bởi vì tôi chính là người ích kỷ độc ác như vậy, hẳn là có người đã sớm nhắc nhở cô rồi." Lục Yên lui về sau mấy bước. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Hũ tro cốt mấy ngày nữa mới có thể lấy được, ngày mai thi đại học, bây giờ tôi phải về đi ngủ." Anh quay người muốn đi, Lục Yên bỗng nhiên nắm lấy góc áo anh --- "Nếu anh đi, em sẽ không tha thứ cho anh nữa, vĩnh viễn sẽ không!" Thẩm Quát không quay đầu lại, kéo góc áo, quay người rời đi. ... Thẩm Quát đi ra khỏi nhà xác, bầu trời đã tung bay hạt mưa nhỏ tí tách, rơi lên mặt, lạnh buốt. Rõ ràng là tháng sáu, nhưng vẫn cảm thấy lạnh quá. Chung Khải ngồi xổm một bên bồn hoa, thấy anh đi ra, lập tức đứng dậy. "Nói rồi?" "Ừm." Chung Khải nhìn về phía nhà xác, buông tiếng thở dài thật dài, cho Thẩm Quát một điếu thuốc, nói: "Bình tĩnh một chút." Thẩm Quát nhận lấy điếu thuốc, tay khẽ run rẩy. "Thật ra không cần phải đi đến bước này." Chung Khải nhìn về phía anh: "Không phải buổi chiều còn gọi điện thoại cho cô ấy sao?" "Cô ấy không bắt máy." "Tối hôm qua giúp anh trông một đêm, đoán chừng cũng mệt mỏi, anh hà tất vì chuyện không bắt máy này mà..." Thẩm Quát tắt điếu thuốc, trầm giọng nói: "Tôi không muốn để cô ấy cả đời đều gánh vác tội lỗi nặng trĩu này." Chung Khải kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Quát. Đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh tuấn cứng rắn của anh một tầng ánh sáng ảm đảm. "Nếu như cô ấy mang theo tâm thái chuộc tội để ở bên cạnh tôi cả đời thì tôi thà rằng... để cô ấy hận tôi." Cô ấy không có lỗi, không cần phải chuộc tội. Giờ phút này anh đã như ở địa ngục, nếu có tội, tất cả đều do anh gánh vác. Thẩm Quát đứng dậy rời đi, bóng lưng tiêu điều biến mất cuối con đường ướt sũng. .... Lục Yên dắt xe đạp về đến nhà, quần áo trên người đều ướt đẫm. Lục Trăn thay quần áo xong, ra đến cửa thì đụng phải cô nhóc cả người lạnh lẽo. Làn da cô tái nhợt, trên mặt mang theo hạt mưa, tóc cũng thấm ướt toàn bộ, có vẻ vô cùng nhếch nhác. Nhìn thấy Lục Trăn, mắt Lục Yên đỏ lên, đâm đầu vào trong ngực anh, dùng sức ôm lấy eo anh. "Bố..." Lục Trăn vốn ủ một ngọn lửa giận không thể dập tắt, nhưng nhìn dáng vẻ khóc tang này của cô nhóc, trái tim anh lập tức mềm nhũn. "Không sao, không có việc gì." Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lục Trăn vẫn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, vụng về trấn an: "Có bố ở đây, trời không sập được." Bố là ai chứ. Bố là người có thể vì con mà che gió che mưa, vì con mà đi vào núi đao biển lửa, cũng nguyện vì con mà hái sao trên trời. "Con sai rồi." Cô gái khóc sụt sùi, bất lực mà khóc: "Bố, con sai rồi, con nên nghe lời bố... sau này tất cả con đều nghe lời bố." Nhìn dáng vẻ không bình thường này của cô nhóc, sắc mặt Lục Trăn càng ngày càng trầm, trong mắt nổi lên tơ máu: "Thẩm Quát nó... làm gì con?" "Anh ấy lừa con." Bốn chữ này, Lục Yên nói vô cùng uất ức: "Con chưa từng nghĩ tới, anh ấy sẽ lừa con..." "Ông đây đi tìm nó." Lục Trăn nói xong liền muốn đi ra ngoài, Lục Yên lập tức kéo anh lại. "Đừng đi." Cô cắn răng, thấp giọng nói: "Hôm nay bố Thẩm qua đời, bố đừng đi." Bước chân Lục Trăn bỗng nhiên dừng lại. * Kỳ thi đại học, đúng hẹn mà tới. Ngày công bố kết quả, Lục Giản không đến công ty như thường ngày, ông lo lắng chờ trước cột thông báo của trường. Lúc trước không có Internet để tra điểm, điểm thi đại học cho nhà trường thống nhất thông báo, điểm số từ đầu đến cuối của mỗi học sinh được in trên giấy rõ ràng, dán trước cột thông báo. Bắt đầu từ sáu giờ sáng, trước cột thông báo đã đông nghẹt phụ huynh sốt ruột rồi. Cuối cùng, trông sao trông trăng cũng trông thấy giáo viên dán danh sách. Mắt của các phụ huynh đều sáng lên, vội vàng chen chúc đi qua, vây quanh giáo viên hỏi thành tích. Lục Trăn và Lục Yên không đi tới vây quanh, bọn họ một đứng một ngồi ở trên bục vườn hoa xa xa. Lục Yên có chút hồi hộp, trong lòng bàn tay đều rịn ra mồ hôi, thái độ Lục Trăn khác thường, biểu hiện khá bình tĩnh... Từ sau khi thi đại học, tính tình anh trầm xuống rất nhiều. Có lẽ là nhìn thấy Lục Yên đêm đó bi thương thống khổ, khiến anh ý thức được, mặc dù bình thường cô luôn tỏ ra người lớn, thật ra từ đầu đến cuối đều là cô gái nhỏ của anh. Cũng có lẽ là vì biết được chân tướng, biết được ân oán giữa Thẩm gia và Lục gia, anh ý thức được nếu như mình không mạnh mẽ thì không có cách nào bảo vệ người bên cạnh... Lục Trăn dùng một loại tốc độ làm người ta không thể tưởng tượng được mà trưởng thành. Giáo viên chào hỏi phụ huynh chen chúc, luôn miệng nói: "Đừng đẩy đừng đẩy, đều có thể nhìn thấy..." "Năm nay trường chúng ta thi không tệ, thủ khoa của tỉnh cũng ở trường của chúng ta đấy!" Các bạn học nghe vậy thì cũng phấn khởi xao động theo ---- "Thủ khoa của tỉnh, má ơi, quá lợi hại rồi!" "Là ai vậy!" "Còn có thể là ai, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được... không phải chính là người đó..." Danh sách thông báo được dán lên, tên của Thẩm Quát được phóng to, thình lình xuất hiện ở hạng nhất bảng danh dự. Đỏ tươi chói mắt như thế... Thủ khoa của tỉnh, ngoại trừ anh ra thì không có ai khác. Các bạn học thấp giọng nghị luận: "Cậu ta thật sự rất giỏi." Đương nhiên, giọng điệu này mang theo một chút ý châm chọc. Dù sao thì... một ngày trước bố mất, ngày hôm sau giống như không có việc gì tham gia thi đại học, lại còn có thể phát huy tốt như vậy. Hạng nhất toàn tỉnh, thủ khoa của tỉnh. Người bình thường ai có thể không bị ảnh hưởng. Trình độ lạnh lùng vô tình này của Thẩm Quát, quả thật làm cho người ta líu lưỡi. Lục Yên nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên. Anh không tới... cũng tốt. Lục Yên không muốn nhìn thấy anh, không muốn chút nào... bất luận là trước kia Thẩm Quát đối với cô thật tình hay giả ý. Chí ít, cô thật lòng yêu anh, chỉ cần yêu, chỉ cần để ý, nhìn thấy anh thì cô sẽ không có cách nào giả vờ bình tĩnh. Lục Giản mặc đồ tây giày da, cà vặt cũng thắt màu đỏ sậm, cầu một dấu hiệu tốt. Ông lách vào đám phụ huynh bạn học, liều mạng lao về hàng trước. Thật vất vả mới chen lên được hàng trước, Lục Giản bắt đầu tìm kiếm từ bảng kết quả cuối cùng, tỉ mỉ đếm, đếm từ sau ra trước... Bảng danh sách cuối cùng không có tên Lục Trăn, Lục Giản nặng nề thở dài một hơi. Chí ít... hẳn là đỗ đại học rồi. Nhưng mà ông vẫn không có lòng tin với cậu như cũ, đại học trọng điểm coi như thôi, trong lòng ông chờ mong, cảm thấy thằng con mình mà có thể thi đỗ đại học loại hai thật ra cũng không tệ rồi. Song, khi ông đếm qua một bảng danh sách lại một bảng danh sách, lúc đếm tới bảng danh dự đánh dấu đỏ đầu tiên, nét mặt của ông bắt đầu thay đổi... Không thể nào, Lục Trăn không thể lên được bảng danh dự này, phải biết rằng bạn học có thể ở trên bảng danh sách này đều là người nổi bật đứng hàng đầu trong trường. Lục Yên mắt thấy Lục Giản lại đến bảng danh dự tìm người, cô hưng phấn nhảy dựng lên, chen vào trong đám người: "Nhường một chút, làm phiền nhường một chút, ôi, cảm ơn." Lục Yên chen đến bên cạnh Lục Giản, Lục Giản liền vội vàng bảo vệ cô ở trước người: "Mau tìm xem, tìm xem anh trai con ở đâu!" Giọng nói của Lục Giản cũng bắt đầu run lên, nhìn ra được ông rất phấn khởi, cũng rất ngạc nhiên. Lục Yên tìm theo xếp hạng, lại tìm được Lục Trăn ở vị trí thứ hai mươi chín! Anh thi được 632 điểm! Trong lòng Lục Yên rất vui vẻ, không ngừng vẫy tay với Lục Trăn, chỉ vào vị trí bảng danh dự hô: "Đồ đại ngốc, bố ở đây này! Tới xem một chút đi!" Mặc dù hai mắt Lục Trăn tỏa sáng, nhưng cũng không biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng phấn khởi. Anh chậm rãi đi tới, quan sát điểm số và thứ tự của mình. "Bố đồng ý với con." Anh đứng sau lưng Lục Yên, tay rơi lên vai cô, ôm lấy cô: "Chuyện đồng ý với con, bố sẽ làm được." Anh muốn trở thành niềm kiêu hãnh của cô, trở thành chỗ dựa của cô, không để bất cứ ai bắt nạt cô nữa...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]