"Xin chờ một chút!"
Giản Dao đuổi theo ra khỏi quán bar, đứng ở giao lộ gọi Lục Yên lại.
Lục Yên xoay người, thấy Giản Dao chạy chậm tới thì giật mình.
Hai người cứ đứng ở đầu phố như vậy nhìn nhau mấy giây, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Giản Dao nghi hoặc đánh giá cô, thấy xung quanh mắt cô đỏ lên, rõ ràng chính là dáng vẻ vừa khóc.
"Cô làm sao vậy?"
Lục Yên không nghĩ tới Giản Dao sẽ đuổi theo, đột nhiên có chút không biết làm sao.
Ngay cả chính Giản Dao cũng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lại làm như vậy, cô vốn dĩ cũng không quen biết cô ấy mà.
Cô ấy có chút xấu hổ, gãy gãi gáy, giải thích: "Vừa rồi cô nghe tôi hát, tôi chú ý tới... cô giống như có chút khổ sở, cho nên đuổi theo hỏi một chút, cô gặp phải chuyện gì sao?"
Quá khó hiểu rồi, trong lòng Giản Dao im lặng nhổ nước bọt chính mình, tại sao phải làm chuyện kỳ lạ như thế! Người ta vốn dĩ cũng không quen biết cô.
Lục Yên dụi dụi mắt, liên tục xua tay, giải thích: "Không có không có, chẳng qua là cảm thấy cô hát rất hay, cũng rất động lòng người."
Giản Dao cười cười: "Vậy cũng không đến mức khiến cô rơi nước mắt, một chút tự mình biết mình ấy tôi vẫn có, cho nên... Có chuyện gì tôi có thể giúp cô không, có phải có ai bắt nạt cô không?"
Nhiều năm thiếu thốn tình yêu thương của mẹ như vậy, rốt cuộc hôm nay đổi lấy một câu hỏi thăm ân cần, cảm xúc chua xót nơi đáy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-thang-bo-toi-la-hotboy/998620/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.