Chương trước
Chương sau
Kỳ nghỉ đông, hứng thú học tập của Lục Yên rất tăng vọt, đi chúc tết thăm người thân đều không đi, tiền mừng tuổi cũng không cần, tự giam mình trong phòng đọc sách học tập.
Lục Trăn cố gắng gần nửa học kỳ, thành tích tăng lên không ít, ít nhất không phải là hạng bét lớp nữa.
Nhưng mọi thứ đều có một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt (*). Từ từ, người nào đó cũng bắt đầu có chút thờ ơ, nếu như không có Lục Yên đốc thúc, có lẽ con hàng này lại phải quay về cuộc sống cá ướp muối rồi.
(*) Tào Quệ xuất thân nông thôn, đã dùng tài trí của mình giúp đỡ nước Lỗ nhỏ bé đánh bại nước Tề hùng mạnh. Vì hậu thế mà để lại một câu "一鼓作气,再而衰,三而竭" triết lý thâm sâu. Có thể hiểu cách làm của Tào Quệ là như thế này: chiến đấu là dựa vào dũng khí. Tiếng trống đầu tiên rung lên làm dấy lên dũng khí. Tiếng trống thứ hai rung lên thì dũng khí bắt đầu giảm. Tiếng trống thứ ba vang lên thì dũng khí cạn kiệt. Dũng khí của quân địch tiêu biến thì dũng khí quân ta dồi dào, cho nên mới có thể thắng trận.
Buổi tối hôm đó, Lục Yên nhận được một tin nhắn, không có nội dung, chỉ có một dấu chấm câu:.
Cô trả lời lại một tin: "Xin hỏi bạn là ai?"
"Là anh."
"Thẩm Quát?"
"Ừm."
Tinh thần Lục Yên lập tức tỉnh táo lại, từ trên ghế sô pha ngồi dậy, muốn gọi lại cho anh, nhưng mà mắt nhìn thấy Lục Trăn đeo tai nghe, rên lên giai điệu, vặn vẹo thân người cao to 1m87 kia, từ bên tay vịn cầu thang trượt xuống.
Lục Yên quả quyết bấm tắt cuộc gọi, đổi thành tin nhắn ---
"Anh mua điện thoại di động rồi!"
"Ừm, vẫn không quá biết dùng."
Lục Yên nhìn ra được là anh không biết dùng, chỉ mấy chữ này mà anh dùng trọn năm phút mới soạn xong rồi gửi đi.
Khóe miệng cô nhếch lên mỉm cười, hỏi: "Là vì liên lạc với em nên mua điện thoại sao?"
"Nghĩ quá nhiều."
Cô hừ nhẹ một tiếng, đang soạn tin nhắn, Thẩm Quát lại bổ sung thêm một tin: "Là vì để em liên lạc với anh."
Lục Yên nhìn tin nhắn kia, ngã lên ghế sô pha lăn qua lăn lại, mặt vùi vào bên trong gối ôm: "Aw aw aw." mà hưng phấn một lúc lâu.
Lục Trăn tháo tai nghe xuống, nhíu mày nhìn về phía cô: "Lên cơn à."
Lục Yên duỗi thẳng cẳng đạp anh ta, Lục Trăn né tránh sang bên cạnh, trở tay bắt lấy bàn chân cô, kéo cô gần lại: "Con đang nhắn tin với ai?"
"Không có ai cả!"
"Đưa điện thoại cho bố."
"Không!" Lục Yên đá văng anh ta, lộn nhào lăn đến một chỗ khác trên ghế sô pha: "Đây là riêng tư của con, bố không thể xâm phạm riêng tư của con!"
Lục Trăn mới không cần biết đúng sai, đè cô xuống ghế sô pha, đưa tay cướp điện thoại di động của cô: "Ông đây là bố con, có bố ở đây, con không có riêng tư."
"A, bố quá độc tài rồi!"
Lục Yên giãy giụa muốn đứng lên, Lục Trăn bắt lấy chân cô, kéo cô về: "Có phải con đang nhắn tin với Diệp Già Kỳ không? Bố biết ngay là nó mà! Tiểu tử thối... không hết lòng gian!"
Lúc này, Lục Giản từ trong thư phòng đi ra: "Ồn ào cái gì."
Lục Yên giống như nhìn thấy cứu tinh, đá văng bố cô, chạy đến sau lưng ông nội tìm kiếm sự che chở: "Lục, Lục Trăn muốn cướp điện thoại của cháu, lục tin nhắn của cháu! Quá đáng rồi!"
Lục Trăn chạy tới, chỉ vào Lục Yên nói: "Nó... nó yêu sớm! Con quản lý nó."
Lục Giản đương nhiên là phải che chở con gái nhỏ, lúc này cởi dép lê chỉ vào anh ta: "Con thế này còn quản lý em gái con, quản lý chính con cho tốt đi!"
"Con... nó..."
Lục Trăn gấp đến mức không nói ra lời.
Anh trai và bố cuối cùng vẫn không giống nhau, làm anh trai, anh ta có thể mặc kệ em gái mình, nhưng làm bố, anh mặc kệ thì không có ai quản lý.
Lục Trăn nắm lấy một trái tim trách nhiệm làm cha, tuyệt đối không thể để con gái của anh nhỏ như vậy đã bị đàn ông lừa gạt mất.
Lục Yên từ sau lưng ông nội thò đầu ra, thè lưỡi với Lục Trăn, chọc Lục Trăn giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại không thể làm gì.
"Không phải còn muốn đi đại học trọng điểm sao?" Lục Giản che chở Lục Yên đi đến sô pha phòng khách ngồi xuống, nói với Lục Trăn: "Về phòng con đọc sách đi."
Lục Trăn thở hổn hển nói: "Vậy bỏ mặc nó yêu sớm à?"
"Cháu không có, không có yêu sớm, anh ấy nói lung tung đấy!"
Lục Giản thật đúng là cuồng ma bảo vệ con gái, nói với Lục Trăn: "Con có thể thi được điểm như em gái con thì con có yêu sớm bố cũng mặc kệ!"
Lục Trăn rốt cuộc chụt chí, quay người lên tầng, còn không ngừng quay đầu dùng ánh mắt uy hiếp Lục Yên, ra hiệu chuyện này chưa xong đâu.
Chờ sau khi anh ta về phòng, lúc này Lục Giản mới quay đầu, nghiêm túc nói với Lục Yên: "Không được yêu sớm."
"Không có không có, không yêu sớm!"
Lục Yên sợ ông nội hỏi nhiều, cũng nhanh chóng chạy về phòng.
Nằm trên giường lớn mềm mại, ôm điện thoại, khóe miệng cô lại cười tủm tỉm.
Trước kia trong nhà chỉ có hai người là cô và bố, mặc dù hai người bọn họ cũng hầu như trình diễn tiết mục mèo vờn chuột, cuộc sống trôi qua vô cùng náo nhiệt, nhưng luôn luôn... thiếu một chút gì đó.
Lục Trăn vừa làm cha vừa làm mẹ, chăm sóc Lục Yên từng li từng tí, nhưng mà... trong nhà chung quy vẫn thiếu người nhà, thiếu mẹ, cũng thiếu ông bà nội.
Lục Yên âm thầm hạ quyết tâm, lần này trở về, nhất định phải bảo vệ cẩn thận người nhà của cô, đặc biệt là... mẹ.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho mẹ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Thẩm Quát ngồi một bên bàn học, dưới ánh đèn vàng ấm, bên trong màn hình trắng đen của điện thoại di động có tin nhắn "Ngủ ngon" mà cô gái gửi tới.
Anh tương đối quen nhắn tin rồi, viết thêm một chút nội dung, như vậy sẽ khá có lợi hơn một chút.
"Còn thiếu em một buổi xem phim, lúc nào có thời gian? Mặc dù nhà em mở rạp chiếu phim nhưng lần này để anh mua vé."
Lục Yên nhận được tin tức thật dài này, khóe miệng lại treo lên nụ cười không tự chủ, hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường.
Anh còn nhớ "nhà cô mở rạp chiếu phim" đấy.
Cô soạn tin nhắn ---
"Xem anh chừng nào thì có thời gian? Em đều được, toàn bộ nghe anh."
Soạn xong tin nhắn này, lúc chuẩn bị gửi đi, Lục Yên giật mình nhớ tới bà nội Mạnh Tri Ninh khuyên bảo cô, nói trong tình yêu con gái vĩnh viễn không được đánh mất bản thân.
Đầu ngón tay cô dừng lại một lúc, sau đó trả lời: "Tối mai đi."
"Được, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Nói anh mới đúng, không cho thức đêm đọc sách."
Tất cả mọi người nói Thẩm Quát đầu óc thông minh, IQ cao, nhưng chỉ có Lục Yên biết, Thẩm Quát có thể giữ thành tích như vậy, nhất định không thể không có sự chăm chỉ của anh.
Không ai có thể dễ dàng thu hoạch được thành công, lúc người khác đang nỗ lực, anh lại đang liều mạng.
"Không được thức khuya! Không được thức khuya! Không được thức khuya!"
Thẩm Quát liên tục nhận được ba tin nhắn "Không được thức khuya", khóe miệng khẽ vểnh lên.
Anh nghe lời khép sách lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bố Thẩm Kiến Tuần vẫn chưa ngủ, ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Trên TV đang phát tiểu phẩm hài kịch của Triệu Bản Sơn*.
(*: Một diễn viên hài của Trung Quốc.)
Thẩm Kiến Tuần thích xem tiểu phẩm, luôn luôn trích lấy trò cười trong tiểu phẩm nặn thành tiết mục ngắn kể cho Thẩm Quát nghe, có đôi khi vẫn rất có cảm giác hài hước.
Ông thích trêu chọc Thẩm Quát, nhưng mà Thẩm Quát không quá thích cười.
Trong năm tháng trưởng thành, đứa con trai này của ông, tiếng cười tiếng nói thực sự... có thể đếm được trên đầu ngón tay, ít càng thêm ít. Gánh nặng sinh hoạt làm cho anh trở nên trầm lặng lại ít nói, toàn bộ khí chất đều trầm xuống.
Thẩm Quát dán lên bên tường cạnh điện thoại bàn tờ giấy ở vở bài tập có viết dãy số điện thoại di động, quay đầu nói: "Bố, con mua một cái điện thoại di động, sau này ở nhà bố cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải kịp thời gọi điện thoại cho con."
"Này, lãng phí tiền làm gì, trong khoảng thời gian này bố... khụ khụ, cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều rồi, con không cần lo lắng." Ông đau lòng nói: "Điện thoại có đắt không? Sau này đừng vì bố mà xài tiền lung tung, con nhìn xem quần áo con mặc nhiều năm rồi, năm mới đi mua quần áo mới cho mình."
Thẩm Quát giải thích: "Cũng không hoàn toàn bởi vì bố."
Thẩm Kiến Tuần nhìn anh, dưới ánh đèn, anh hạ thấp ánh mắt, sự dịu dàng nhàn nhạt trào dâng.
"Con có bạn gái rồi."
Thẩm Kiến Tuần hơi sững sờ, lại nở nụ cười: "Được đó tiểu tử thối."
Thẩm Quát trưởng thành sớm, lúc còn rất nhỏ cũng đã học được cách đối xử giống như người trưởng thành, cho nên Thẩm Kiến Tuần rất ít khi thấy biểu hiện dịu dàng như vậy trên mặt con trai nhà mình.
"Là cô bé ngày đó tới nhà?"
"Vâng."
"Cô bé đó có vẻ rất tốt." Vốn từ hình dung của Thẩm Kiến Tuần không nhiều, rất tốt đã bao gồm tất cả lời khen ngợi của ông đối với Lục Yên: "Chỉ là... Có vẻ gia đình cô bé đó không tệ."
Trẻ con nhà giàu có cho dù ăn mặc mộc mạc như thế nào nhưng hơi thở khá giả trên người vẫn có thể bị cảm nhận được.
Thẩm Kiến Tuần đi đến bên hộc tủ, từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền giấy gói kỹ đưa cho Thẩm Quát: "Mọi thứ tương lai đều không nói chính xác được, con cũng còn nhỏ, nhưng lúc ở cùng với con gái cũng không thể quá keo kiệt được."
Thẩm Quát cười cười: "Bố, con biết, con cũng có tiền."
"Cầm lấy."
Thẩm Quát biết đây là tấm lòng của bố, dứt khoát không từ chối nữa, dù sao thì trong nhà cũng là anh chủ quản, cùng lắm thì dùng mua thuốc cho bố cũng được.
"Bố, sẽ tốt hơn thôi." Anh chắc chắn nói: "Con sẽ khiến cho mọi chuyện đều tốt lên."
Bố phải chờ.
*
Buổi chiều năm 2000, Lục Yên mặc chiếc áo bông nhỏ màu trắng mới tinh của cô chờ ở cổng rạp chiếu phim.
Đến trước thời gian hẹn cả hai mươi phút, ở kiếp trước cô là người bị bệnh ung thư dây chun giai đoạn cuối, mỗi lần hẹn với bạn thân, đến muộn đã thành chuyện thường như cơm bữa.
Lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước mắt cô chiếu lại từng cảnh tượng trong quá khứ, những khoảng thời gian cô đã lãng phí, những tình bạn và ý tốt mà cô đã tiêu hao... đều trở thành tiếc nuối khó tiêu tan nhất của cô.
Nếu như có một cơ hội nữa, cô sẽ không bao giờ lãng phí cuộc sống của mình vào những sự tiêu hao vô nghĩa.
Cô muốn trở nên tốt hơn, cũng chỉ có như vậy mới đáng giá với sự nỗ lực của người nhà ngàn vạn cưng chiều cô, mới xứng với.... thiếu niên ưu tú mà cố gắng kia.
Trên đường, Thẩm Quát vẫn luôn cúi đầu nhắn tin với cô, biết cô đã đến liền bảo cô vào trong rạp chiếu phim chờ, đừng ngốc nghếch đứng bên ngoài gió thổi lạnh.
Mùa đông Bắc Thành gió lạnh thấu xương, thổi qua người như dao cắt thịt, Thẩm Quát giương mắt nhìn mây trên trời, mây đen nghìn nghịt từ đằng xa đi tới, dường như trời sắp mưa rồi.
Anh tìm kiếm xung quanh xem có cửa hàng bán ô hay không, nhưng lúc này lại nhận được điện thoại của Chung Khải ----
"Anh Thẩm, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Bên ngoài, có việc à?"
Chung Khải là người nóng tính, lúc này liền mắng trong điện thoại: "Tên khốn Đường Phong Bái kia, trước đó đã nói là cho chúng ta thuê nhà kho để pháo, bây giờ hàng đều tới rồi, chất đống bên ngoài nhà kho ông ta mới nói phải tăng giá! Con mẹ nó... thật sự là gặp quỷ rồi!"
Thẩm Quát nhìn về phía bầu trời mây đen dày đặc, trầm giọng hỏi: "Tăng bao nhiêu?"
"Năm mươi phần trăm! Chuyện này quả thật là ông ta ăn cướp mà!"
"Nếu như tăng năm mươi phần trăm thì chúng ta không có lời rồi."
"Chả thế còn gì, em không đồng ý, bây giờ đang ở bên ngoài kho trông coi hàng đây! Anh Thẩm, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì đến một chuyến đi, lão hồ ly Đường Phong Bái đó là ăn chắc ông đây, anh đến nói với ông ta, không chừng có thể xoay chuyển."
Mi tâm* Thẩm Quát nhăn lại: "Bây giờ tôi... không có thời gian."
*Mi tâm: là chỗ giữa hai lông mày
Chung Khải có chút không tin vào tai mình, đối với Thẩm Quát mà nói, ngoại trừ bố của anh ra thì kiếm tiền chính là chuyện quan trọng nhất.
"Thẩm Quát, chúng ta vì nhóm hàng này thật sự là bỏ ra tiền vốn lớn, bây giờ trời sắp mưa rồi, nếu như chuyện nhà kho không giải quyết, số tiền này coi như... đổ sông đổ biển rồi."
Sao Thẩm Quát không biết tầm quan trọng của nhóm hàng này, nhưng mà bây giờ cuộc hẹn anh phải đi... cũng quan trọng như vậy.
"Tôi hẹn với Lục Yên rồi."
Trong lòng Chung Khải đầu nhảy số nhanh, không kiên trì nữa.
Thẩm Quát xưa nay sẽ không thất tín với người ta, đây là nguyên tắc đối nhân xử thế của anh. Huống chi, người đó còn là cô gái mà anh yêu thích.
"Được thôi, em lại mặc cả với lão hồ ly một chút, anh... đừng suy nghĩ quá nhiều, hẹn hò cho tốt, đây còn là anh lớn như vậy rồi, ấy, lần đầu tiên hẹn hò với con gái nhỉ."
Thẩm Quát cười nhạt một cái, cúp máy, tăng nhanh bước chân.
Lục Yên đứng ở cổng rạp chiếu phim, nhìn thấy Thẩm Quát tới, không ngừng vẫy tay với anh.
Thẩm Quát bước nhanh tới, lấy khăn quàng trên cổ xuống, vòng trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô.
Anh hạ thấp mắt, con ngươi đen nhánh cực kỳ dịu dàng, quấn khăn quàng cổ trên cổ cô hai vòng, sau đó nghiêm túc thắt lại, hạ xuống trước ngực.
Khăn choàng cổ mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể anh, ấm áp.
Lục Yên cúi đầu nhìn khăn choàng cổ màu xám tro một cái, cười hỏi anh: "Tặng cho em à."
"Đây là kiểu nam, cho em mượn quàng."
Lục Yên chơi xấu: "Mặc kệ, quàng trên cổ em thì chính là của em."
Thẩm Quát vỗ vỗ sau gáy cô, kéo cô cùng đi vào rạp chiếu phim: "Anh đi mua vé trước."
"Được."
Lục Yên nhìn bóng lưng Thẩm Quát, cảm thấy trạng thái hôm nay của anh dường như không đúng lắm, mặc dù trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng giác quan thứ sáu của con gái bình thường rất chuẩn.
Anh thỉnh thoảng sẽ không tự chủ mà nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại một cái.
Chung Khải không có tin tức gì, hẳn là không muốn làm phiền anh hẹn hò. Thẩm Quát để điện thoại sang chế độ yên lặng, sau đó chờ đợi vào rạp.
Lục Yên thăm dò hỏi anh: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Ừm."
Anh không giấu giếm: "Một nhóm hàng mới đến đã xảy ra một chút vấn đề, không vào kho được, không sao, Chung Khải có thể làm được."
Hy vọng cậu ta có thể làm được.
Phim bắt đầu chiếu rồi, tay Thẩm Quát rơi trên vai cô, kéo cô đi vào rạp.
Trước khi vào rạp một giây Lục Yên bỗng nhiên nói: "Thẩm Quát, em nhớ ra buổi chiều hôm nay em còn có chút việc, hẹn Tề Ngọc Hoàn dạo phố."
Tay Thẩm Quát rơi trên đầu cô, lắc lắc: "Bớt nói nhảm."
"Thật." Lục Yên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vội vàng nói: "Xong rồi, Tề Ngọc Hoàn chắc chắn đang ở cổng bách hóa Thế Kỷ chờ em."
"Lục Yên, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò."
"Đúng vậy, lần đầu tiên hẹn hò, cũng không phải lần cuối cùng, em cũng không muốn để cho Tề Ngọc Hoàn nói em trọng sắc khinh bạn."
Lúc đang nói chuyện, cô nhóc đã nắm chặt ống tay áo anh, kéo anh đi ngược dòng người ra khỏi rạp chiếu phim, đi đến bên lề đường, không tới một phút đã chặn một chiếc xe taxi, nhét Thẩm Quát vào.
"Xin lỗi anh, bạn thân quan trọng hơn, bái bai!"
Thẩm Quát bỗng nhiên cầm cổ tay cô, Lục Yên hơi chột dạ, lui về sau: "Làm, làm gì vậy."
Thẩm Quát không trả lời, chỉ là nhìn cô thật sâu một cái.
"Em thật sự sắp trễ rồi, bái bai!"
Thẩm Quát buông tay cô ra, nói với tài xế taxi: "Bác tài, đến kho hàng số 4."
Lục Yên đóng cửa xe lại, vẫy vẫy tay với anh.
Xe taxi chạy đi, biến mất ở cuối đường. Một cơn gió nổi lên, Lục Yên đứng một mình bên lề đường, khẽ than một tiếng.
Tin nhắn của Mạnh Tri Ninh đến, hỏi thăm Lục Yên: "Cục cưng, bắt đầu hẹn hò chưa?"
Chuyện Lục Yên thích Thẩm Quát, cô che giấu tất cả mọi người, duy chỉ không giấu giếm Mạnh Tri Ninh.
Trước kia Mạnh Tri Ninh du học ở nước ngoài, tư tưởng rất cởi mở, sẽ không giống như phụ huynh bây giờ, xem chuyện con cái yêu đương như tai họa cực lớn. Hơn nữa, tài trí của bà lại chín chắn, có thể cho Lục Yên rất nhiều đề xuất.
Trong quá trình trưởng thành của cô không có mẹ, Mạnh Tri Ninh xuất hiện, bù vào khát vọng tình thương của mẹ đối với cô.
Mặc dù Mạnh Tri Ninh cởi mở nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng, bà biết Lục Yên thích Thẩm Quát, có đôi khi thích một người, rất nhiều chuyện không khống chế được.
Cho nên cũng sẽ không nhịn được mà gửi tin nhắn hỏi thăm tiến triển hẹn hò của cô.
Lục Yên ngồi xổm ven đường soạn tin nhắn, kể đơn giản chuyện mới vừa xảy ra.
"Mẹ, con cũng quá hiểu chuyện nhỉ, mẹ bảo con yêu bản thân nhiều một chút, nhưng hình như con không làm được."
Trước kia Lục Yên luôn luôn làm một phú nhị đại mỏng manh được bố thương yêu nâng trong lòng bàn tay, sẽ rất ít khi cân nhắc đến suy nghĩ của người khác, chú ý bản thân mà kiêu ngạo.
Nhưng mà bây giờ... cô phát hiện ra cái giá của việc suy nghĩ cho người khác chính là uất ức chính mình, trong lòng cô thật ra có một chút khổ sở.
Đúng như Thẩm Quát nói, đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, vì lần hẹn hò này mà tối hôm qua cô hưng phấn đến nửa đêm chưa ngủ, trong đầu từng lần một tập diễn tình cảnh hôm nay.
Lục Yên sẽ rất ít có cảm xúc tiêu cực, bởi vì rất nhiều người yêu cô, cô vẫn luôn trưởng thành dưới ánh mặt trời, đầy đủ chất dinh dưỡng. Chính bởi vì như thế cô mới sợ mình không thể hiểu được sự khó khăn của Thẩm Quát, cũng sợ mình không xứng đáng để anh thích.
Thật lâu sau, Mạnh Tri Ninh mới trả lời cô: "Cục cưng, mặc dù mẹ từng khuyên bảo con, trong tình yêu không được đánh mất bản thân, nhưng mẹ chưa từng làm được. Lúc gần lúc xa, mặc dù lúc ở cùng với nhau khôn ngoan, nhưng không tuyệt vời một chút nào. Thích người đó thì xuất phát từ nội tâm đối xử tốt với người đó, như vậy thì cho dù có xa nhau cũng sẽ không có bất cứ tiếc nuối nào."
"Quãng đời còn lại luôn luôn nhớ mãi không quên người đó thì chắc chắc lúc có tình cảm đã nợ người đó."
...
Lúc Thẩm Quát chạy về nhà kho số 4, Chung Khải đang cãi nhau với chủ nhà kho.
"Trước đó đã nói rồi, bây giờ hàng của chúng tôi đều đến rồi, vào lúc này tăng giá, ông cũng quá đen tối rồi đấy!"
"Ôi chao, giá cả khắp nơi bây giờ đều tăng, chúng tôi cũng không có cách nào."
Thẩm Quát biết, ông chủ nhà kho Đường Phong Bái làm như vậy cũng không phải lần đầu tiên, những vòng vèo trong này rất sâu, hàng đến mới lên giá, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Chung Khải cũng nôn nóng, suýt chút nữa đánh nhau với Đường Phong Bái, Thẩm Quát đi tới, kéo cậu ta ra, nói: "Trời sắp mưa rồi, hôm nay hàng nhất định phải nhập kho."
Đường Phong Bái thấy Thẩm Quát tới, ngượng ngùng cười cười: "Tăng giá cũng không phải là ý của chúng tôi, cậu đi hỏi thăm một chút, nhà kho số ba và số năm xung quanh giá cả đều tăng lên rồi, hơn nữa của cậu còn là pháo hoa pháo ném, nguy hiểm hơn so với hàng hóa khác. Tôi tăng giá cũng là hợp tình hợp lý."
Chung Khải mắng: "Muốn tăng giá sao ông không nói sớm! Bây giờ hàng của chúng tôi đều đến đây rồi ông mới nói."
Đường Phong Bái biết bọn họ không có cửa thối lui, ngoại trừ chấp nhận điều kiện của ông ta ra thì không có lựa chọn thứ hai, bởi vậy không sợ hãi, nói: "Các cậu có trả hay không, không trả thì thôi."
Thẩm Quát quay đầu nhìn pháo hoa pháo ném chất đống thành núi trong sân, nói với Chung Khải: "Đi tìm xe tới, chúng ta dọn đồ đi."
"Dọn đi, đi đâu?"
"Nhà tôi."
Chung Khải ngây ngẩn cả người, hạ giọng nói với Thẩm Quát: "Nhà anh? Có lầm không, nhiều đồ như vậy nhà anh làm sao chất được."
Thẩm Quát nhàn nhạt liếc nhìn Đường Phong Bái một cái, nói: "Đi tìm xe, dọn sạch."
Chung Khải do dự một lúc, rốt cuộc vẫn là lấy điện thoại di động của cậu ta ra, gọi điện thoại cho bạn bè mình.
Đường Phong Bái thấy Thẩm Quát dường như quyết tâm muốn dọn đi, trong lòng cũng hơi hoảng, nói: "Có lầm không, những thứ này đều là pháo, để trong nhà sao được, chuyện này quá nguy hiểm rồi."
Thẩm Quát mắt điếc tai ngơ với ông ta.
Chung Khải nói chuyện điện thoại xong, nói với Thẩm Quát: "Xe lập tức tới ngay."
Lúc này trên trời đã bắt đầu có mưa nhỏ, Đường Phong Bái thấy Thẩm Quát quyết tâm muốn đi thì cũng có chút sốt ruột, nếu như hàng của bọn họ không vào kho của ông ta, bây giờ lại muốn tìm nhà khác cũng không dễ dàng.
"Cái gì vậy, đều đã bắt đầu mưa rồi, các cậu có thể đợi xe nhưng hàng này không đợi được."
Thẩm Quát bình tĩnh nói: "Mưa ướt không dùng được nữa, tôi tự nhận xui xẻo, nhưng Thẩm Quát tôi làm ăn, tuyệt đối không bị người ta uy hiếp."
Đường Phong Bái là kẻ già đời làm ăn nhiều năm, đã từng quen biết với nhiều tên muôn hình muôn vẻ, lúc đầu đánh giá hai người Chung Khải và Thẩm Quát trẻ tuổi, không giữ được bình tĩnh, muốn bắt chẹt bọn họ một chút, ông ta đâu có nghĩ tới, Thẩm Quát lại có dũng khí đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng như vậy.
Mưa dần rơi lớn hơn, Chung Khải cũng có chút không giữ được bình tĩnh, không ngừng kéo ống tay áo Thẩm Quát.
Mấy thứ pháo này đều không thể dính nước, ướt rồi thì không dùng được nữa, mất cả chì lẫn chài.
Thẩm Quát nói: "Tất cả hao tổn đều tính trên người tôi."
Đường Phong Bái đương nhiên sốt ruột hơn Chung Khải, nếu như hàng hóa này bị ướt, ông ta không chỉ không thu được một xu tiền nhà kho mà chuyện này còn lan truyền ra ngoài, sau này chỉ sợ không có ai thuê nhà kho của ông ta nữa.
"Như vậy đi, các cậu chuyển hàng nhập kho trước." Đường Phong Bái nói: "Giá cả chúng ta thương lượng."
Thẩm Quát từ chối ông ta: "Không cần."
"Ôi chao, mấy người trẻ tuổi các cậu này, chưa từng bị chèn ép, thật sự là quá xúc động rồi." Đường Phong Bái tăng tốc độ nói: "Như vậy đi, vẫn là giá gốc, nhập kho giá gốc, thế nào?"
Thẩm Quát giương con ngươi đen nhánh nhìn về phía ông ta, trầm giọng nói: "Giảm còn tám mươi phần trăm nhập kho."
"Ôi, cậu này, cậu đừng được voi đòi tiên nữa!"
Thẩm Quát hỏi Chung Khải: "Khi nào xe đến?"
"Sắp rồi." Chung Khải nói: "Đang ở gần đây."
Đường Phong Bái thấy mưa to tí tách rơi xuống, ông ta rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.
"Được, giảm còn tám mươi phần trăm nhập kho, mau chuyển đồ vào..."
Chung Khải vội vàng nói: "Vậy là nói xong rồi! Không được thay đổi nữa!"
"Không thay đổi không thay đổi, ôi, vài người tới đây, hỗ trợ mang đồ vào!" Đường Phong Bái gọi mấy công nhân tới, cùng giúp dọn đồ.
Mưa càng rơi càng lớn, hàng hóa phía trên gần như đã ướt rồi, có thể cứu được cũng chỉ là hàng hóa bên dưới. Thẩm Quát tìm xe đẩy, cùng Chung Khải bỏ hàng hóa lên xe, chạy đẩy vào kho hàng.
Mưa to như trút nước.
"Xong rồi, không kịp rồi." Chung Khải cả người ướt đẫm ngồi dưới đất, nhếch nhác nói: "Ướt hết rồi."
Thẩm Quát không nói một lời, chỉ buồn bực vận chuyển hàng hóa có thể cứu được.
Chưa đến giờ phút cuối cùng anh sẽ không từ bỏ.
Ngay cả mấy công nhân xung quanh đều đã bỏ đi rồi, đồ quá nhiều, thật sự chuyển không hết, hơn nữa bây giờ mưa lớn, bọn họ cũng không muốn ở trong trời đông giá rét này làm ướt đồ bị cảm lạnh.
Nước mưa thuận theo sợi tóc của Thẩm Quát rơi xuống, anh nghiêm mặt, tiếp tục vận chuyển hàng hóa trong tay.
"Thẩm Quát, còn lại coi như bỏ đi." Chung Khải giữ chặt anh, khuyên nhủ: "Quá lạnh."
"Bên dưới còn có thể dùng được." Thẩm Quát nói xong, lại một lần nữa xông vào trong mưa.
Chung Khải biết Thẩm Quát cố chấp, cũng chỉ có thể cùng anh tiếp tục vận chuyển số hàng hóa còn lại.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu trắng lao đến, nhận lấy bánh pháo hình tròn trong tay anh, che trong ngực.
"Sao em lại đến đây."
Mưa to trong nháy mắt dính ướt đầu tóc của cô nhóc, giội cho cô sắp mở mắt không ra: "Em tới đưa ô cho anh."
"Đưa ô cái rắm, đi nhanh."
"À."
Lục Yên ôm pháo chạy vào nhà kho, sau khi cất kỹ lại đi vòng lại, ôm lấy nhiều hàng hóa hết mức có thể, chạy về hướng nhà kho.
Cô vô cùng dốc sức, không để ý quần áo của mình bị ướt hoặc dính bùn bẩn chút nào.
Thẩm Quát gọi không được cô, lo lắng suông cũng vô dụng, cũng chỉ có thể coi như thôi, thừa thế xông lên chuyển số hàng hóa còn lại vào nhà kho.
Chung Khải và mấy công nhân còn lại kiểm kê số hàng hóa còn lại có thể dùng trong kho, Lục Yên ngồi xổm một bên hàng hóa, hồi hộp nhìn Chung Khải kiểm kê ----
"Cái này có thể sử dụng không?"
"Cái này thì sao?"
"Cái này cái này nữa?"
Chung Khải nói: "Còn có thể dùng, may mà bên ngoài có lớp nhựa chống nước."
Cô nhóc thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Thẩm Quát rốt cuộc không nhìn được nữa, anh trầm mặt đi tới, giơ cổ áo Lục Yên lên, xách như xách con thỏ, xách tới góc tránh gió.
"Ai bảo em tới." Sắc mặt anh không tốt lắm, có vẻ có chút tức giận.
Cô nhóc tủi thân nói: "Em tới đưa ô cho anh mà."
Thẩm Quát cúi đầu nhìn cô, áo bông trắng trên người cô đã ướt đẫm toàn bộ rồi, còn dính không ít bùn, tóc ướt sũng dán trên gương mặt, đường nét mềm mại, mí mắt có ánh nước, dáng vẻ có vẻ vô cùng đáng thương lại đẹp đến nỗi lòng người rung động.
Lời trách cứ mắc trong cổ họng, không nói được nữa, anh ôm cô vào trong lòng mình, tay ma sát lưng và cánh tay cô, giúp cô sưởi ấm.
Cô nhóc ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh, ngoan ngoãn mà đáng yêu cọ xát vào áo len trên người anh.
Thẩm Quát quay mặt đi, mang theo trách cứ lẩm bẩm: "Thêm phiền phức."
Tràn đầu trong lòng Lục Yên còn nhớ đám hàng hóa kia, không ngừng quay đầu lại hỏi Chung Khải: "Còn bao nhiêu có thể sử dụng được? Tổn thất bao nhiêu?"
"Ha ha, đều có lớp nhựa chống nước, số tôi may, giữ được hơn một nửa."
"Vậy thì thật là quá tốt rồi."
Lục Yên hắt hơi một cái, Thẩm Quát kéo tay cô đi ra khỏi nhà kho.
Đúng lúc gặp bạn của Chung Khải lái xe tới, anh không nói gì đẩy Lục Yên lên xe.
"Đi đâu vậy Thẩm Quát."
"Đến nhà anh tắm nước nóng, thay quần áo."
Lục Yên lo âu nói: "A, có không tiện lắm không."
Thẩm Quát thuận miệng nói: "Đêm nay bố anh đến bệnh viện rồi, sẽ không về."
Lục Yên chớp mắt mấy cái, gương mặt bỗng nhiên ửng đỏ kỳ lạ.
Phụ huynh không có nhà sao, như vậy hình như... càng không tiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.