May mà đường về nhà là đường xuống dốc, nếu không Lục Yên không chắc là mình có chở nổi Thẩm Quát về nhà hay không.
Lục Yên mơ mơ màng màng, đầu óc quay cuồng, cô sợ anh ngã trên đường về cho nên để anh ôm eo cô.
Mỗi lúc tay anh tuột ra, cô lại phải giữ lấy, kéo chặt hai cánh tay vòng qua eo mình.
Đường xuống dốc nên Lục Yên không cần đạp, chỉ cần giữ tư thế cân bằng, còn sợ Thẩm Quát ngủ mất nên không ngừng nói chuyện để anh tỉnh táo.
Vòng qua mấy con hẻm, cuối cùng cũng về đến nhà an toàn.
Thẩm Quát đứng ở cửa, nhưng cả người xiêu vẹo không đứng thẳng lên được.
Lục Yên đỡ lấy anh: "Tự vào một mình, được không?"
"Ừm, em đi được rồi."
Lục Yên đi được hai bước, dừng lại, cuối cùng quay đầu hỏi anh: "Thật sự muốn bỏ học sao?"
Con hẻm nhỏ chỉ có ánh sáng le lói, không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe tiếng đáp khó chịu: "Ừ."
"Vì sao vậy chứ?"
"Em đoán xem" Anh cong môi cười.
"Chung Khải không nói nguyên nhân, nhưng cũng có thể đoán ra, có phải anh muốn... muốn chứng minh bản thân cho ai đó thấy?"
Anh không nói gì, hơi cúi đầu, trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt anh.
Lục Yên vẫn đứng tại chỗ, nói theo một cách khác: "Hôm đó em thấy, cái hôm anh từ phòng giáo viên ra ấy, Thư Mộng Phi đứng ở hành lang an ủi anh."
Thẩm Quát dựa trán vào tường, cười nhàn nhạt.
Thật sự là quá ngốc rồi.
"Có phải nam sinh các anh, toàn thích kiểu con gái như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-thang-bo-toi-la-hotboy/998603/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.