Lục Yên chạy theo dòng người bước ra khỏi cổng trường nhưng không thấy Thẩm Quát đâu.
Tên này đi cũng quá nhanh rồi.
Cô quay lại trường học, lấy xe đạp ra, chuẩn bị đạp đến dưới chân cầu tìm anh.
Vừa mở khóa, Lục Trăn đã bước đến gọi cô lại: "Tối nay bố mẹ đặt chỗ ở nhà hàng Thế Kỷ Thành rồi đấy, nhất định phải cùng nhau chúc mừng em."
"À, được!"
Lục Yên nói xong thì đạp xe muốn phóng đi, Lục Trăn lập tức giữ vai cô: "Chạy đi đâu!"
"Việc gấp, buông tay buông tay!" Lục Yên đập tay anh, đạp xe rời đi.
"Anh đây biết em đi tìm ai!"
Lục Trăn ở phía sau nói với theo: "Không cho đi! Có nghe không, ông đây không cho! Nha đầu thối, đợi về nhà không xong với anh đâu, nói cho mà biết!"
Lục Yên bỏ lại Lục Trăn ở phía sau, đạp xe đến dưới cầu, ở sạp bán đĩa có người, nhưng không phải là Thẩm Quát, là Chung Khải.
"Chú Chung, có Thẩm Quát ở đây không?"
Chung Khải cười: "Cô nhóc, nếu không biết phải gọi thế nào thì cứ gọi anh một tiếng anh Chung hoặc anh Khải, nếu không được nữa thì gọi Chung Chung hoặc Khải Khải cũng được, chứ gọi một tiếng chú, ha ha ha ha, vậy anh thật sự lời quá."
"Cái đó... anh Khải, Thẩm Quát có về đây không?"
"Đến chỗ lan can cầu xem, Thẩm gia cô cứ lúc nào không vui là đến đó hút thuốc."
"Được rồi, cảm ơn anh Khải."
Lục Yên đạp xe qua bên kia cầu.
Hai đầu cầu được xây theo kiến trúc cổ, đây là dư vị cổ phong giữa thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-thang-bo-toi-la-hotboy/998598/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.