Vào lúc Lục Yên nhìn thấy tên của Ngô Cường và Triệu Thậm trên báo, rất lâu sau mới bừng tỉnh.
Trên báo nói, là có người nặc danh báo công an, dùng máy ghi âm thu lại lời thú nhận của Triệu Thậm, được xem là bằng chứng phạm tội.
Ngô Cường là chủ mưu, ban đầu còn cố cãi cứng, không nhận tội, nhưng Triệu Thậm thì không chịu được lâu, vừa bị bắt vào tối hôm đó thì thừa nhận hành vi phóng hỏa.
Lục Trăn và bọn Lương Đình sau khi đọc báo thì như trút được cơn giận bấy lâu, vô cùng sung sướng.
Mỗi ngày Lục Trăn đều tấm tắc lưới trời khó lọt, người nặc danh kia đúng là ngọc sáng giữa đời, có thể bắt được thủ phạm giữa biển người mênh mông, để bọn chúng nếm mùi đau khổ.
Lục Yên lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, người nặc danh nào lại dùng máy ghi âm để ghi lại lời Triệu Thậm chứ, như vậy thì trùng hợp quá.
Loại máy này, chỉ dùng trong học tập, trừ học sinh ra, còn ai sử dụng nó?
Sau này, Lục Yên đi qua con phố giải trí mấy lần, phòng nhạc đã bị niêm phong, nghe nói Thẩm Quát đã chuyển sang kinh doanh sạp hàng dưới chân cầu vượt.
Chiều tà tan học, Lục Yên tìm đến dưới chân cầu vượt.
Ở đó có không ít sạp hàng rong, cái gì cũng có, nội y, giày dép, túi xách, ví, quần áo đủ các loại.
Lục Yên hiếu kỳ đi dạo một vòng, thấy được Thẩm Quát ở cuối dãy.
Anh mặc một chiếc áo pull đậm màu, ngồi trên tảng đá, ngón tay kẹp nửa điếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-thang-bo-toi-la-hotboy/998593/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.