Sau khi tan học, Lục Yên đeo ba lô đến lớp tìm Lục Trăn, đưa tờ 200 tệ vừa nhét vào tay anh vừa nói: "Cầm lấy, trả tiền nợ cho người ta!"
"Tiền đâu ra đây?"
Lục Trăn biết, số tiền tiết kiệm trước đó của Lục Yên đều đưa anh để trả cho chủ thuê phòng rồi, bây giờ cô cũng cháy túi, làm gì có tiền đưa anh.
Lục Trăn nhìn về chỗ để xe, không có xe của cô, cậu trầm mặc hỏi: "Em bán chiếc xe anh tặng em rồi?"
"Nhà mình gần trường mà" Lục Yên chột dạ nhìn anh: "Con thấy không cần phải lái xe làm gì đâu."
Lục Trăn bốc hỏa, nhét tiền lại vào tay cô, xoay người bước đi, đi được mấy bước, lại tức tối quay lại, giành lại tiền.
"Bố, bố làm gì?"
"Bán xe cho ai?" Anh yên lặng: "Đến mua lại!"
"Mua lại không được nữa, người ta bán cho người khác rồi."
Lục Trăn đá một cước lên cây, tức giận nói: "Ai cho em tự làm chủ vậy! Ông đây không tệ đến mức để em phải bán xe đền tiền cho anh!"
Lục Yên chớp chớp mắt, khoang mắt ửng đỏ, vô cùng ấm ức.
Lương Đình không nhìn nổi nữa, đến kéo Lục Yên ra phía sau mình, trách Lục Trăn: "Cậu giận dữ với con bé làm gì, con bé cũng chỉ vì giúp cậu mà.
"Em cũng giống với Thư Mộng Phi, đều xem anh là thứ không ra gì, đúng không?"
"Không đúng, con không có."
Dù tất cả mọi người đều xem Lục Trăn là tên không ra gì, là phế vật, nhưng Lục Yên chưa bao giờ nghĩ như thế.
Cô tận mắt nhìn thấy bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-thang-bo-toi-la-hotboy/234074/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.