Hai mẹ con Thi Tuyết Nhàn bị đuổi ra khỏi nhà, ngôi nhà cuối cùng cũng im ắng lại.
Mạnh Tri Ninh kéo Lục Yên ngồi trên sô pha, hỏi han ân cần.
Lục Trăn đứng bên sườn sô pha, chần chừ một lúc lâu, rất nhiều lần muốn chen vào nói nhưng đều bị ánh mắt sắc bén của Mạnh Tri Ninh dọa lui.
Lục Yên biết, ba cô từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Mạnh Tri Ninh.
Bà Mạnh dạy dỗ bằng cách đánh tay, chồng chất vết thương, không còn hình dáng gì.
Cho nên Lục Trăn ngượng ngùng mà đứng ở bên cạnh, không dám hé răng, liên tiếp nháy mắt với Lục Yên.
Lục Yên hiểu ý, kể lại đầu đuôi chuyện hỏa hoạn cho Mạnh Tri Ninh.
Nhưng cô nói rất có kỹ xảo, tóm tắt chính xã, trọng điểm là miêu tả Lục Trăn không màng nguy hiểm, anh dũng cứu người, lúc này mới đổi lấy được một câu nói của Mạnh Tri Ninh: “Coi như nó còn là đàn ông.”
Lục Trăn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trên tay vịn sô pha, kì quái, rõ ràng muốn ở gần với mẹ nhưng lại hơi xấu hổ.
Dù sao con trai cũng khác với con gái, con gái có thể tùy tiện làm nũng, con trai làm như vậy thì rất mất mặt mũi.
Lục Yên vừa nhìn đã hiểu tâm tư của Lục Trăn, kéo cậu ngồi xuống cạnh Mạnh Tri Ninh, nói: “Lục Trăn cũng rất nhớ mẹ, sau mẹ đến thăm chúng con nhiều hơn nha.”
Mạnh Tri Ninh thở dài một tiếng, vỗ nhẹ mu bàn tay Lục Yên: “Mẹ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-ba-toi-con-di-hoc/1996181/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.