Lục Yên nói muốn tham gia cuộc thi "tài năng học đường", người yêu thương con gái như Lục Giản đương nhiên là dốc sức một trăm phần trăm, còn mua cho cô một cây đàn ghita đắt đỏ.
Có điều cây đàn ghita này, Lục Yên còn chưa kịp dùng đã bị người cha luôn không làm cô bớt lo cầm đi kiếm tiền lập sự nghiệp.
---------------------
Bán nghệ đầu đường.
Lục Trăn cố ý chọn địa điểm cách xa trường học, hình như xa hơn cả công viên thành phố, sợ bị các bạn trong trường nhìn thấy.
Đương nhiên Lục Trăn vẫn còn ở tuổi thiếu niên, vì em gái nên đã học ghi- ta liền mấy ngày, cũng biết đàn một số bài đơn giản ví dụ như 《 ngôi sao nhỏ 》.
Lương Đình không lưu tình chút nào mà mắng Lục Trăn: "Mày muốn dùng cây đàn ghi- ta này bán nghệ kiếm tiền, còn không bằng trực tiếp đem đàn ghi-ta đi bán, cái đàn này chắc cũng không rẻ."
Nói xong cậu đưa tay ra lấy, Lục Trăn gỡ tay cậu ra: "Bán cái gì mà bán, đây là của Yên Yên, tao chỉ mượn dùng tạm thời thôi."
Lời còn chưa dứt, Lục Yên khí thế hùng hổ tiến lại: "Tên khốn Lục Trăn, trả đàn ghi-ta lại cho em!!!"
Lục Trăn vội vàng trốn ra phía sau Lương Đình: "Ai da, anh chỉ mượn thôi! Sẽ không làm hư đâu!"
"Không hư mới lạ, anh căn bản không biết đánh đàn!"
"Nói bậy, em sao mà biết."
"Em đương nhiên biết."
Ai còn có thể hiểu ba hơn con gái ba chứ!
Lục Trăn vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-ba-toi-con-di-hoc/1996171/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.