Trên đường về nhà bố mẹ cô vẫn luôn giữ tâm trạng vui vẻ. Ngay cả rất ít thể hiện cảm xúc như chị cô cũng sinh động hẳn lên. Kiều Anh tâm trạng cũng không tệ lắm. Tuy cô chưa tìm ra được cách kiếm tiền nhưng cũng không ảnh hưởng đến giây phút này cô an nhàn hạnh phúc bên người thân.
Về đến nhà mới chín giờ sáng. Bố cô mang trả xe đạp cho bác hàng xóm, ba mẹ con cô mang theo đồ vào trong nhà. Đi qua khu vườn nhìn mấy luống rau trụi lủi mẹ cô tiếc nuối nói: "Rau nhà mình phải mất cả tuần nữa mới có thể lại được hái. Giá như vườn rau nhà mình lớn hơn nữa thật tốt. Ngày ngày có thể có rau bán."
Nghe những lời lẩm bẩm này của mẹ cô, Kiều Anh dừng lại nhìn về phía vườn rau nhà mình. Vườn rau nhà cô bây giờ đã chiếm diện tích rất lớn. Để mở rộng thêm là không có khả năng. Nhưng ngày ngày bán rau vẫn là có biện pháp. Người dân trong làng nhà nào chẳng trồng rau, chỉ cần thu mua giá cả hợp lý mang đi bán cũng là một khoản thu nhập thêm. Chỉ sợ với tính cách của bố mẹ cô không muốn kiếm tiền của người làng thôi. Nghĩ vậy Kiều Anh vẫn thử mẹ cô: "Mẹ mua rau của người trong làng rồi mang đi bán cũng được mà."
Mẹ cô mắt sáng lên gật đầu nói: "Cũng là ý kiến hay." Bà mới vừa nếm được chút ngon ngọt, người còn đang lâng lâng. Nhưng được một lúc bà lại nghĩ lại nói: "Nhỡ người làng mà biết nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715355/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.