Ngày tháng năm đã gần sáu giờ tối rồi nhưng ngoài trời vẫn rất sáng sủa. Ba mẹ con cô uể oải xuống xe. Kiều Anh còn đỡ chút, cô không say xe, mẹ và chị cô thì thảm vô cùng. Ba mẹ con dìu dắt nhau về ngôi nhà trong ngõ mới mua. Mẹ cô phải nghỉ ba mươi phút mới đủ sức chở hai chị em cô về nhà. Trải qua cửa hàng tạp hóa, Kiều Anh vội bảo mẹ cô dừng lại. Mẹ cô dừng xe lại, khó hiểu nhìn cô hỏi: "Con bảo mẹ dừng xe làm gì?"
Bà đang rất mệt rất muốn nhanh chóng về nhà nên giọng nói thiếu kiên nhẫn. Kiều Anh giải thích: "Chút nữa về nhà lại phải nấu cơm chắc cũng mệt chết. Mẹ vào mua mấy gói mỳ tôm về nấu ăn cho tiện."
Nghe lời này lông mày mẹ cô mới giãn ra, bà gật đầu dựng xe lại rồi một mình vào trong mua mỳ. Năm phút sau bà mang ra một túi đồ cho Kiều Anh ôm lấy rồi lên xe đi tiếp.
Về đến làng đã nhá nhem tối, ngoài đường không một bóng người qua lại. Chị em Kiều Anh xuống xe đi bộ cho mẹ cô về trước. Khi về đến nhà thấy nhà cô, điện đã sáng trưng, mẹ cô đã líu húi trong bếp nấu mỳ. Kiều Anh tuy mệt nhưng cô vẫn chạy ra vườn hái ít rau cải cho vào nấu cùng. Ba mẹ con ăn mỳ xong rồi đi tắm, quần áo bẩn mẹ cô cũng không có sức giặt. Tất cả bỏ hết lại ngày mai, ba mẹ con lên giường đi ngủ.
Một giấc ngủ sâu đến hơn bảy giờ sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715330/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.