Hôm sau mặt trời vừa mới nhô lên Phương đã có mặt tại nhà Kiều Anh. Đáng tiếc cô nàng còn chưa có thức dậy. Làm bạn với Kiều Anh nhiều năm nên Phương cũng không lạ gì cái thói quen ngủ nướng của cô bạn mình. Cô lễ phép từ chối lời mời ăn sáng của bố mẹ Kiều Anh, rồi bò lên phòng của Kiều Anh. Tượng trưng gõ cửa ba tiếng Phương đẩy cửa bước vào. Căn phòng hơi tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ ban công đã bị chiếc rèm vải dày che lại. Phương không nhìn thiếu nữ nằm trên giường tiến về phía ban công kéo rèm vải ra.
Xoẹt, một tiếng vang lên, chiếc rèm vải đã bị kéo sang hai bên. Ánh sáng không có gì che chắn nhanh chóng xâm lấn toàn bộ căn phòng. Chỉ trong chốc lát cả căn phòng đã sáng bừng lên. Bị ánh sáng kích thích thiếu nữ nằm trên giường cũng từ từ chuyển tỉnh. Nhìn thấy Phương ngồi trên giường mình Kiều Anh một chút không bất ngờ. Nguyên nhân đơn giản là cô cũng quá quen bị gọi dậy kiểu này rồi. Lần nào đi chơi Phương cũng thế này, luôn là người đến trước giờ hẹn. Đây là một đức tính tốt cần được duy trì nhưng hôm nay có sớm quá không? Kiều Anh liếc nhìn kim đồng hồ còn chưa đến bảy giờ mà chán nản nói: "Tớ nhớ là chúng ta hẹn nhau đi ăn chè chiều thì phải. Chẳng lẽ tớ nhớ nhầm thật ra chúng ta là đi ăn sáng."
Phương biết mình đánh thức Kiều Anh hơi sớm nên bị cô dỗi cũng không dám trách móc gì. Còn phải mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715204/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.