Hôm sau, chị em Kiều Anh mang mứt tết đến lớp học chia cho các bạn nhỏ. Mứt dừa ở hiện đại không tính thứ gì hiếm lạ, nhưng ở nông thôn thời này nó lại quà ăn vặt khó được. Ai bảo nó chỉ xuất hiện trong hộp mứt tết vào ngày tết đâu. Một năm xuất hiện một lần, mức độ được hoan nghênh của nó có thể nghĩ. Kiều Anh không phân biệt làng này làng kia, ai đến đều có phần. Chỉ trong vòng năm phút cô đã phân hết nửa cân mứt dừa. Tuy mỗi người cũng không được nhiều ít nhưng ai cũng vui vẻ nhận lấy. Khoảng cách hai làng kéo gần không ít. Cả buổi học ai lấy đều mặt mày hớn hở.
Trên đường về nhà, Kiều Anh thấy tâm trạng chị cô cũng không tệ lắm. Cô thử hỏi xem bạn học của chị cô đón nhận mứt dừa như thế nào. Kết quả đương nhiên là được hoan nghênh rồi. Như vậy cô có thể yên tâm về nguồn tiêu thụ mứt dừa vào dịp tết rồi.
Về đến nhà, chị em cô kinh ngạc khi thấy bố cô xuất hiện ở nhà. Cô nhớ bố cô mới đi hơn tuần chứ mấy. Nhìn trên bàn oản và trái cây, Kiều Anh làm gì không rõ bố cô về làm gì. Điều khiến cô ngạc nhiên là bố cô cũng là người mê tín. Mà bố mẹ cô lén lút liên lạc với nhau lúc nào sao cô không biết. Không biết bố mẹ cô đang ủ mưu gì?
Ỷ vào tuổi nhỏ Kiều Anh cái gì cũng dám hỏi: "Bố mẹ lại đi xem bói ạ. Bà thầy bói nói thêm gì không?"
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715092/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.