Về đến nhà, chờ đợi hai bố con là bữa tối nóng hầm hập. Mẹ và chị cô chiều nay không bán được bao nhiêu hàng nên về nhà rất sớm. Biết hai bố con cô bán hết hàng bà tấm tắc bảo lạ. Phải biết rằng bà với Ngọc Anh ngồi đón gió hai tiếng đồng mới bán được mười cân hoa quả và ba cân mứt. Kiều Anh ở trước người nhà chưa bao giờ biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào. Cô sinh động như thật kể buổi chiều trải qua của hai bố con cô. Ngắt đầu bỏ đuôi chọn điểm đặc sắc mang ra kể. Nghe xong mẹ cô cảm xúc dâng trào, muốn kéo cô về đội của bà, đá chị cô cho bố cô mang theo. Còn lấy ra lý do rất chính đáng: "Ngọc Anh chưa lên thành phố lần nào. Đi một lần cho mở rộng tầm mắt."
Bố cô tuy rất tiếc nuối, nhưng lý do của mẹ cô quá hợp lý, nhất thời ông không có phản bác được. Đành phải nhường Kiều Anh cho mẹ cô. Thế là việc thay thế người cứ như vậy qua loa quyết định, hai nhân vật chính không có quyền lên tiếng.
Đột nhiên Kiều Anh lại nhớ đến bố mẹ Hoa. Cô đem chuyện bố mẹ Hoa mua hàng kể cho mẹ cô nghe. Mẹ cô cũng ngạc nhiên, dạo gần đây bà mải mê buôn bán rất ít quan tâm đến chuyện trong làng. Nhưng tin đồn về bố mẹ Hoa bà có nghe nói qua, bà không xác định nói: "Nghe mọi người nói hình như hai vợ chồng họ muốn mở xưởng may quần áo."
Này cũng quá trâu bò đi. Vừa bị đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715083/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.