Xe khách cũ nát, đường đi lại gồ ghề xóc nảy. Chưa bao giờ say xe như Kiều Anh cũng cảm thấy mình khiêng không được. Càng đừng nói mẹ và chị cô có tiền sử say xe, xuống xe hai người mặt xanh như tàu lá chuối.
Vừa xuống xe ba mẹ con dáo dác đi tìm thân ảnh của bố cô. Nhưng đang giờ cao điểm dòng người từ các xe đổ xuống nhìn đâu đâu chỉ có người. Cuối cùng mẹ cô bất lực từ bỏ, cố nén không khỏe dắt hai chị em cô ra khỏi đám đông.
Đi chưa được bao xa, bố cô không biết từ nơi nào chạy ra, lớn tiếng gọi lại. Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc mẹ con cô đều dừng lại bước chân nhìn về phía sau. Lúc này bố cô mới len lỏi từ đám đông đi ra. Thì ra bố cô đã chờ mẹ con cô từ lâu, nhưng hôm nay lượng người xuống xe quá đông che khuất tầm nhìn. Ba mẹ con cô lại ăn mặc bồ đồ mới ông không nhận ra là chuyện bình thường. Thấy bố cô nhìn chằm chằm mẹ cô xem. Một chút ánh mắt dư thừa cũng không dành cho chị em cô. Kiều Anh nổi lên tính trêu đùa bố cô. Cô mỉm cười nói: "Bố thấy mẹ đẹp không?"
Bố cô ngây ngốc trả lời: "Đẹp."
Kiều Anh: "..."
Cô vẫn là ngậm miệng đi thôi.
Mẹ cô hôm nay ngoài thay bộ đồ mới, còn cố ý trang điểm một phen. Phấn son không có nhưng được cái đáy mẹ cô rất tốt, chỉ tỉa lông mày cắt tóc mái đã trẻ đẹp hơn rất nhiều. Bố cô nhìn vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1994/2715068/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.