Tóc quăn vuốt tóc: "Vậy được rồi, ngày mai chúng ta lại tới mua."
Lý Tuấn Nghị nói: "Đứng lại! Tôi còn có một câu muốn nói, trước kia cậu tới nơi này quấy rối, tôi coi như cậu không biết nên không so đo, về sau nếu người của cậu dám tới tiệm này quấy rối, vậy không thể trách tôi không nói trước."
Tóc quăn lộ vẻ ủy khuất: "Anh Nghị, thật là oan uổng, ngày hôm qua tôi cũng không có quấy rối, ăn xong có trả tiền. Không tin anh hỏi em gái mình."
Lý Tuấn Nghị căn bản không cần chứng thực với Cao Lương, lạnh lùng nói: "Không có thì tốt, bằng không các cậu hôm nay còn muốn đi ra ngoài?"
Thực mau, một đám người tóc quăn rút đi như thủy triều. Cao Lương vì lực uy hϊếp của Lý Tuấn Nghị vừa mừng vừa sợ, vội đón anh vào: "Anh Tuấn Nghị, mau tiến vào ngồi. Sao anh đột nhiên trở lại? Về đến nhà lúc mấy giờ? Ăn cơm chưa?" Cô cẩn thận mà đánh giá anh, ánh đèn màu vàng chiếu vào mặt Lý Tuấn Nghị, tựa hồ thoạt nhìn anh đen hơn, có thể thấy được trong khoảng thời gian này phi thường vất vả, không biết ở bên kia làm cái gì.
Khỉ Ốm cũng nói: "Anh Nghị, không phải anh ngồi xe lửa trở về à? Xe lửa huyện mình sáng mai mới đến trạm mà."
Lý Tuấn Nghị vào này tiệm nhỏ tràn ngập hương khí, nhìn bố trí bên trong, tuy rằng nhỏ nhưng sạch sẽ, thoạt nhìn thập phần thoải mái: "Không phải, ngồi ô tô trở về. Anh ăn cơm rồi, bất quá chỗ em có đồ ăn anh vẫn ăn được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1988/857085/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.