Nói thật, Cao Lương trọng sinh trở về đã cách hơn hai mươi năm, những năm đó rất ít liên hệ với bạn học, nếu không phải quan hệ đặc biệt tốt hoặc là ấn tượng đặc biệt khắc sâu, cô cơ bản đều không nhớ nổi tên bạn học. Uông Lị Na hẳn là thuộc về vế sau, bởi vì cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Cao Lương tìm cảm giác tồn tại, cô ta với Cao Lương mạc danh có địch ý, cái gì cũng phải so sánh cùng Cao Lương, thành tích, vận động, diện mạo, ăn mặc..., còn nguyên nhân vì sao, Cao Lương đến bây giờ cũng chưa tìm ra.
Cao Lương nhìn đối phương, cúi đầu tiếp tục an ủi Ngô Xuân Mai, làm lơ Uông Lị Na. Cái này làm Uông Lị Na tức điên, cô dậm chân: "Hừ, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, các cậu tự ngồi oán trách đi thôi." Nói xong dẫm giày xăng đan cao gót xoay người đi, thời buổi này đi vậy là rất thời thượng.
Ngô Xuân Mai lau khô nước mắt nhìn Cao Lương nói: "Cảm ơn, ý tốt của cậu tớ hiểu. Tớ không đi học, chính tớ không thi đậu, tớ không oán trách người khác."
Cao Lương nhìn cô, nghiêm túc mà nói: "Xuân Mai, thật sự không phải tớ tùy tiện nói, tớ cho cậu vay tiền là bởi vì tớ thật sự cho mượn được, tương lai cậu nhớ rõ trả lại tớ là được."
Ngô Xuân Mai vẫn là lắc đầu: "Chúng ta đi thôi." Dù Cao Lương có mượn tiền, cô cũng không muốn.
Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai cùng nhau xuống lầu, lúc sắp đến cổng trường thấy một đám nam sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1988/857066/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.