Lúc sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, biệt thự ở quê rốt cuộc hoàn công. Phòng ở cũng chưa trang trí, chỉ đơn giản bày trí, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều cảm thấy nhà ở quê cũng không có nhiều cơ hội dùng đến,trang trí đơn giản một chút là được, còn gia cụ linh tinh thì khi về bớt thời giờ mua ít đồ cần thiết linh tinh là được, con những cái khác, chờ tương lai bà nội về quê thì đặt mua sau.
Cao San trở lại Quảng Châu chưa tới hai ngày, đột nhiên quyết định muốn về trường học trước, Cao Lương có chút ngoài ý muốn: "Không phải còn có mấy ngày nữa mới khai giảng sao?"
Cao San nói: "Năm nay nghỉ hè bọn em có hoạt động nghiên cứu xã hội, em đã hẹn với bạn học mấy ngày nay đi làm nghiên cứu." Lúc cô nói không dám nhìn Cao Lương.
Cao Lương không chú ý tới em gái đang mất tự nhiên, bởi vì Cao San không biết nói dối, cô chỉ có chút tiếc nuối, mỗi năm Cao San chỉ được ở nhà vào kỳ nghỉ đông, thời gian ở cùng người nhà càng ngày càng ít, cô thập phần không nỡ: "Em ở nhà chưa được vài ngày đã muốn đi, chị cũng chưa có thời gian tâm sự với em."
Cao San có chút xin lỗi mà nói: "Khi nghỉ đông em sẽ trở lại, chị có thời gian chị có thể tới Bắc Kinh thăm em với chị hai."
Cao Lương chỉ có thể gật gật đầu, các em đều đã lớn, muốn tự do, cô làm chị cả thì có thể làm gì được: "Vậy em phải biết tự chăm sóc chính mình. Cầm số tiền này đi." Cô lấy ra một chồng tiền mặt từ trong ví.
"Không cần đâu chị, em có thể tự kiếm tiền sinh hoạt, còn có trường học phát nữa, cũng đủ cho em dùng." Cao San nói.
"Vậy cũng phải có tiền mua quần áo mặc chứ."
Cao San cười, chỉ vào valy trên mặt đất, nói: "Chị xem, em lấy từ trong tiệm anh rể cả thùng quần áo đây này, đủ cho em mặc." Cao San chính là fan hâm mộ trung thành của Thanh Mai.
Cao Lương nói: "Còn quần áo mùa dông thì sao, còn có giày, đi chơi với bạn bè cũng cần tiền, cầm."
"Vậy được, cảm ơn chị." Cao San biết trong lòng chị cả lo lắng, liền nhận lấy tiền, quay đầu lại mua quà cho cháu ngoại gái. Cô nói đi tham gia hoạt động cũng không phải là giả, chỉ là cô đã làm xong, hiện tạiđi qua là bởi vì Lý Tuấn Vĩ kêu cô qua. Lý Tuấn Vĩ hiện tại là nghiên cứu sinh, không có nghỉ đông và nghỉ hè, không phải ở phòng thí nghiệm làm thực nghiệm, chính là ở bệnh viện bận rộn, rất ít thời gian rảnh, nghỉ hè sắp hết mới có hai ba hôm nghỉ ngơi. Cao San không dám nói thật, bởi vì hiện tại cô với Lý Tuấn Vĩ đang yêu đương, cô sợ nói ra thì cả nhà sẽ lâm vào cơn bão, cho nên chỉ có thể che lương tâm nói dối, chuyện này làm cho cô thực sự bứt rứt.
Khai giảng xong không lâu chính là sinh nhật Quả Quả, con bé tròn một tuổi, người trong nhà cũng chiếu theo truyền thống mà làm cho cho con bé lễ chọn đồ vật đoán tương lai, có từ điển, bút lông, thước, bàn tính, bút màu nước, vải dệt, tiền, đàn điện tử, tăm bông, kẹo..., Lý Tuấn Nghị còn bày cả điện thoại di động của bản thân, Cao Lương nghĩ nghĩ, cũng đặt son môi vào, bà nội cầm một cái muôi sạn mới từ trong phòng bếp ra, Cao Cường lại đặt một trái cầu ngày thường Quả Quả hay chơi lên.
Quả Quả một mình ngồi giữa một đống đồ vật lớn, tò mò mà nhìn chung quanh, cả nhà đều vây quanh bốn phía, gọi tên nó, dụ con bé đi lấy đồ vật.
Lý Tuấn Nghị ôm vai Cao Lương: "Sao anh còn thấy khẩn trương hơn con gái nhỉ?"
Cao Lương ha ha cười: "Em thấy chỉ có anh khẩn trương, con gái hoàn toàn không khẩn trương, cái gì nó cũng không biết."
Quả Quả nhìn nhìn, bò lại phía điện thoại của ba ba, duỗi tay sờ vào điện thoại, Lý Tuấn Nghị cho rằng con gái cầm điện thoại, đắc ý nói: "Ha, về sau Quả Quả muốn theo ngành sản xuất công nghệ cao, không tồi, có tiền đồ." Kết quả con bé không cầm lên, xoay người bò về phía cuộn vải dệt in hoa, Lý Tuấn Nghị lại nói: "Vải dệt cũng không tồi, anh có người kế nghiệp."
Cuối cùng Quả Quả chỉ nhìn một chút, cũng không có cầm lên, con bé xoay một vòng lớn, bò đến chỗ đàn điện tử, một tay nắm đàn điện tử, một tay cầm lấy kẹo bên cạnh, cả nhà đều cười vang lên: "Không tồi, không tồi, là đứa trẻ có lộc ăn, tương lai còn có thể làm nhà soạn nhạc."
Cao Lương cảm thấy, khả năng con gái thật sự có thiên phú âm nhạc, đại khái trong thời kỳ mang thai có làm thai giáo, lúc ấy cô còn mua vài băng từ nhạc dương cầm, mỗi ngày đều nghe. Quả Quả sinh ra, khi Lý Tuấn Nghị chơi với con, cũng thích hát nhạc thiếu nhi, huýt sáo, Lý Tuấn Nghị cũng rất có thiên phú ở phương diện này, chỉ là ngày thường không hát trước mặt người khác. Cao San cùng Cao Cường theo đuổi thần tượng, mua rất nhiều poster và băng của các ca sĩ Hong Kong, trên vách tường dán đầy poster Tứ Đại Thiên Vương, Lý Tuấn Nghị dùng lỗ mũi nhìn những người đó nói: "Năm đó nếu anh xuất đạo, tuyệt đối nổi tiếng hơn bọn họ."
Đây đại khái là lần duy nhất Cao Lương nghe Lý Tuấn Nghị khoác lác, tức khắc cảm thấy người này cũng có một mặt này. Lý Tuấn Nghị vẫn luôn mang hình tượng lão luyện thành thục, thẳng đến khi có con gái, tính trẻ con của anh mới thể hiện ra nhiều hơn, thường xuyên giống lão ngoan đồng nằm bò trên thảm để chơi với con gái, Cao Lương nói anh dùng ấu trĩ tích góp hơn hai mươi dể dùng bây giờ, lại trưởng thành một lần nữa với con gái.
Tháng 10 quốc khánh, Cao Lương nhận được điện thoại từ quê, nói trường và đường trong thôn đã sửa xong rồi, trường học cắt băng khánh thành nên muốn mời hai vợ chồng trở về cắt băng. Đây chính là chuyện tốt, Cao Lương đương nhiên không thể không đi, liền cùng Lý Tuấn Nghị trở về quê, bà nội nghe nói nhà ở cũng sửa xong rồi, cũng muốn trở về nhìn một cái, vì thế hai vợ chồng Cao Lương liền mang theo bà nội và Quả Quả đi về, đây là lần đầu tiên Quả Quả về quê.
Về đến quê,bà nội nhìn thấy nhà mới rộng rãi sáng ngời, thích vô cùng, bà không chịu ở bên ngoài, một hai phải về nhà mình ở. Hai vợ chồng Cao Lươn không lay chuyển được, liền đồng ý, nhưng nahf mới chưa có đồ đạc gì, cũng may chưa ném hết đồ cũ, bọn họ đi mua hai cái giường trở về, dùng đệm chăn cũ. Hàng xóm biết bà nội trở lại, đều lại đây chào hỏi, lúc trước mọi người đều nghe nói cháu trai cả Lý gia cưới Cao Lương, nhưng hai người cũng không đồng thời trở về, cho nên đều còn không có nhìn thấy hai vợ chồng, lúc này thấy hai vợ chồng Cao Lương dìu già dắt trẻ trở lại, lúc này mới tính chân chính thấy vợ chồng son.
Bà nội nhìn thấy láng giềng cũ có vẻ thập phần hưng phấn. Láng giềng cũ đều nói nhìn bà càng ngày càng trẻ, khẳng định đi theo cháu trai cháu dâu ở Quảng Châu sống rất tốt, làm người ta hâm mộ. Bà nội khen ngợi Cao Lương, đồng thời cũng tỏ vẻ càng thích ở quê hơn, có hàng xóm láng giềng thân thiết, chờ thêm mấy năm liền trở về dưỡng lão, tiếp tục làm hàng xóm.
Cao Lương nghe bà nói, cũng không định thật sự làm vậy, bà đã lớn tuổi, bọn họ tuyệt đối sẽ không yên tâm để bà sống ở quê một mình, trừ phi thật đến lúc tuổi già, lão nhân muốn lá rụng về cội, mới có thể đưa bà về.
Cao Lương lấy kẹo, điểm tâm chiêu đãi khách nhân, nhìn hàng xóm láng giềng, phát hiện mọi người cũng đã thay đổi rất nhiều, người trẻ tuổi trong ngõ phần lớn đều đã kết hôn, trẻ con đã lớn lên hoàn toàn thay đổi, cơ hồ đều nhận không ra, làm người thổn thức.
Quả Quả bị mọi người vây quanh ca ngợi một phen, rốt cuộc không chịu ngồi im trong phòng nữa, duỗi tiểu cánh tay ồn ào muốn đi ra ngoài chơi. Cao Lương ôm con gái ra ngoài, mới vừa ra liền bốn mắt nhìn nhau với một người trong sân, trên mặt đối phương lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Cao Lương, là em sao?"
Cao Lương nhìn Đặng Hưng Hoa trước mắt, đôi mắt hắn sưng vù, sắc mặt tái nhợt, mặc một chiếc áo thun bạc màu, một sợi tóc bết trên trán, bộ dạng nghèo túng: "Đặng Hưng Hoa?"
Đối phương gật gật đầu: "Anh nghe nói em đã trở lại, liền tới xem một chút, em kết hôn với Lý Tuấn Nghị?"
Cao Lương dời đôi mắt không nhìn hắn, nhìn con gái: "Đúng vậy, đây là con gái của tôi. Quả Quả, chào chú đi."
Quả Quả ngoan ngoãn màgọi một tiếng chú. Đặng Hưng Hoa nhìn Quả Quả phấn điêu ngọc trác, trong lòng có điểm chua xót: "Thật ngoan!" Hắn từ trong túi sờ s0ạng một phen, muốn tặng Quả Quả một chút lễ vật, kết quả lục soát toàn thân cũng không có gì, có chút xấu hổ mà nói với Quả Quả, "Ngoan quá, chú không mang theo kẹo, lần sau sẽ mang kẹo cho cháu."
Cao Lương nói: "Không cần phiền toái, chúng tôi sẽ sớm về Quảng Châu thôi."
Đặng Hưng Hoa li3m một chút môi, nói: "Nghe nói em ở Quảng Châu mở xưởng?"
"Ừm." Cao Lương cũng không muốn nhiều lời, liền trả lời.
"TAnh cũng từng mở xưởng." Đặng Hưng Hoa nhỏ giọng nói thầm một tiếng, hắn đột nhiên thở dài, do dự hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, "Nghe nói nhà em mở xưởng quần áo, trước kia anh có làm việc trong xưởng quần áo, có thể tới xưởng của em làm việc không?"
Cao Lương có chút không biết phải trả lời như thế nào, cô không muốn Đặng Hưng Hoa tớitrong xưởng nahf mình làm việc, nhưng lại không biết cự tuyệt hắn ra sao, lúc này Lý Tuấn Nghị lái xe trở lại, lộc cộc mà ấn còi, nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Quả Quả!" Hắn tới nhà Chu Văn Võ mượn xe, bởi vì ngày mai muốn tới trường học tham gia nghi thức cắt băng.
Quả Quả nghe thấy thanh âm quen thuộc, hưng phấn mà kêu to: "Ba ba!"
Cao Lương đi về phía Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị ôm lấy con gái từ trong lòng cô, hôn một cái: "Quả Quả ngoan quá. Hai người đang nói gì vậy?" anh vừa nói vừa nâng tay ôm lấy vai Cao Lương, nhìn Đặng Hưng Hoa gật đầu một cái.
Cao Lương há mồm muốn nói chuyện, Đặng Hưng Hoa đã mở miệng: "Chưa nói cái gì, chỉ tùy tiện tâm sự thôi. Nhà tôi còn có việc, đi trước." Nói xong vội vàng rời đi, phảng phất như hình ảnh Cao Lương và Lý Tuấn Nghị ấm áp hài hòa đâm thẳng vào đôi mắt hắn.
Lý Tuấn Nghị thấy hắn đi rồi, một tay ôm con gái, một tay ôm bà xã, đi vào trong nhà: "Hắn không nói gì thật à?"
"Hắn muốn tới trong xưởng quần áo làm việc." Cao Lương nói đúng sự thật.
Lý Tuấn Nghị nhướng mày: "Em đáp ứng rồi?"
Cao Lương nở nụ cười: "Sao có thể, đây là chuyện của anh, em không tham dự. Bất quá em không quá muốn nhận hắn vào làm."
"Ý của vợ chính là ý của anh, anh cũng không vui khi nhận tình địch vào, anh không thích cách hắn nhìn em" Lưu Bưu cũng là tình địch, nhưng là người này biết đúng mực, cũng không làm người ta chán ghét, nhưng đối với Đặng Hưng Hoa hắn chán ghét không lý do, đại khái cảm giác như cầm phải con sên, mềm ướt, lạnh căm căm, làm trong lòng không thoải mái.
Cao Lương nghe thấy lời này nở nụ cười, không có phản bác, Đặng Hưng Hoa này nhân phẩm có vấn đề, tuyệt đối không vì mình sống lại một đời mà hắn thay đổi. Quả nhiên, buổi tối khi nói chuyện phiếm với bà nội, bà nhắc đến chuyện của Đặng Hưng Hoa, hắn mở một cái xưởng, kết quả lại lừa ảnh rể làm hai vợ chồng chị gái phải ly hôn, hiện giờ chị gái hắn còn đang suy nghĩ biện pháp trả nợ, hắn lại trốn đông trốn tây, đã gần một năm không đi làm, hiện giờ về đến nhà ăn bám cha mẹ. Cao Lương nghe xong nhún vai, quả nhiên mặc kệ khi nào hắn đều như thế, cũng may lúc này mình không có bất luận quan hệ với hắn nữa.
Ngày hôm sau, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị về thôn cắt băng, trường học mới rộng rãi sáng ngời, đường đi rộng rãi sạch sẽ, đây là chuyện tốt tạo phúc cho mọi người, cả nhà bọn họđược mọi người rất hoan nghênh, trước khi đi, Cao Lương nhận được rất nhiều thổ đặc sản, không thể nào cự tuyệt.
Trên đường trở về, Lý Tuấn Nghị nói với Cao Lương: "Sang năm chúng ta xây một cái thư viện đi, coi như báo đáp trường học cũ một chút."
Cao Lương vừa nghe, tức khắc cười: "Tốt, em cũng có quyết định này. Năm đó em ở ký túc xá nữ có điều kiện quá kém, xây một tòa ký túc xá nữ đi."
"Được, em muốn làm gì cũng được." Lý Tuấn Nghị miệng đầy đáp ứng.
Nhận lấy làm cho người ta vui vẻ, nhưng mà cho đi thì càng làm người ta thỏa mãn, có năng lực, nên trả lại một chút cho xã hội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]