Buổi tối Cao Lương ngồi ở đầu giường lật xem nhật ký khi cô còn nhỏ, ngạc nhiên phát hiện còn rất có nội dung, tuy rằng câu viết có chút không lưu loát, chữ viết cũng thực trẻ con, những chuyện vụn vặt đem suy nghĩ của cô mang về thời thơ ấu xa xăm.
Lý Tuấn Nghị thò qua tới: "Không nghĩ tới ngươi khi còn nhỏ em rất để ý anh, nói đi, có phải em đã sớm yêu thầm anh đúng không?"
Cao Lương bị đánh gãy suy nghĩ, quay đầu lại trừng anh một cái: "Sao có thể, khi còn nhỏ em rất đơn thuần, khi đó căn bản cũng không hiểu thế nào là xấu đẹp, càng miễn nói tới chuyện yêu thầm."
Lý Tuấn Nghị nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô: "Thật sự? Vậy vì sao trong nhật ký lại nhắc tới anh nhiều thế?"
Cao Lương cầm sổ nhật ký ha ha cười: "Anh xem kiểu gì vậy? Trong nhật ký rõ ràng có nhắc tới rất nhiều người, Tuấn Vĩ, Phán Phán, San San, Cường Cường, còn có ba mẹ em."
Lý Tuấn Nghị nói: "Nhưng em không phát hiện mấy chuyện của anh trong đó tương đối ái muội?"
"Ái muội?" Cao Lương liếc xéo anh, "Này đại khái là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí đi. Nói thật, anh khi còn nhỏ ở trong lòng em có hình tượng phi thường oai hùng."
"Ha ha ha, anh đã nói mà, anh khẳng định bất đồng." Lý Tuấn Nghị đắc ý mà cười.
Cao Lương nói: "Đúng vậy, đặc biệt giỏi đánh nhau. Ba ngày hai trận đánh nhau, hôm nay không phải đánh vỡ cái đầu, ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1988/2113402/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.