Khuông Tú Mẫn vừa nghe liền luống cuống: "A? Làm sao bây giờ? Nhanh đi bệnh viện, mẹ đi gọi Tuấn Nghị."
Cao Lương cau mày nhịn đau, nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng vội, không nhanh như vậy, trước đỡ con về, chúng ta lấy đồ vật, lại đi bệnh viện." Cao Lương biết sinh con không nhanh như vậy, hiện tại mới bắt đầu đau thôi.
Khuông Tú Mẫn rốt cuộc bình tĩnh chút, nói: "Đúng vậy, đúng, vừa mới bắt đầu đau thôi đúng không? Con hít sâu, chậm rãi thở ra, chờ một chút đỡ đau chúng ta lại đi." Khuông Tú Mẫn rốt cuộc đã sinh hai đứa nhỏ, vẫn có kinh nghiệm.
Tháng 9 vốn đã nóng, tuy rằng là buổi sáng, trán Cao Lương đã đầy mồ hôi, trên lưng đều bị mướt mồ hôi. Khuông Tú Mẫn cầm tay cô, vuốt v e mu bàn tay cô trấn an, giúp cô giảm bớt đau đớn, còn nói chuyện dời đi lực chú ý: "Lúc mẹ sinh Tuấn Nghị bị khó sinh, đau một ngày một đêm mới sinh được,thằng bé to, sinh ra nặng tới 8 cân 8, lúc ấy cũng không có sinh mổ, sinh được hắn thiếu chút nữa mẹ mất nửa cái mạng, may mà đều bình an không có việc gì."
Cao Lương nghe thấy lời này, vành mắt nhịn không được đỏ, không biết là vì bản thân đau đớn hay là vì gian khổ của Khuông Tú Mẫn, khó trách thế nhân nói sinh con mới biết lòng cha mẹ, xác thật như vậy. Cô cắn răng nhíu mày nhịn qua từng cơn đau đầu, Khuông Tú Mẫn đỡ cô, chậm rãi đi về nhà, nhanh chóng thu thập đồ vật, lấy tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1988/2113397/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.