Cao Lương muốn mở chi nhánh, đương nhiên không phải chỉ suy nghĩ, cô đã sớm tìm được mặt tiền thích hợp. Cửa hàng bên phố cổ cũng không dễ thuê, tìm được hơn phân nửa đều dựa vào vận khí, nhưng mặt tiền bên khu Thiên Hà vẫn tương đối dễ tìm, Cao Lương tính toán trước xuống tay ở khu Thiên Hà. Cao Lương có thời gian liền lái xe xung quanh, cơ hồ quen hết các ngõ ngách khu Thiên Hà, đường phố chỗ nào phồn hoa, chỗ nào có tiềm lực, trong lòng cô rõ ràng.
Cái gọi là chi nhánh, kỳ thật cũng giống quầy hàng bên trung tâm thể thao, chủ yếu bán món kho, không bán mì, từ tổng cửa hàng bên này thống nhất cung cấp đồ ăn, phái một nhân viên đáng tin qua. Thực mau, Cao Lương liền được một chỗ trên con đường tương đối phồn hoa, chỗ đó rộng hơn quầy bên trung tâm thể thao, là một mặt tiền cửa hiệu, không phải quầy hàng, nhưng không rộng bằng cửa hàng tổng, đại khái có hai ba mươi m2. Nếu chỉ bán món kho, lại có vẻ hơi lãng phí. Bất quá Cao Lương cũng không cảm thấy lãng phí, rộng cũng có chỗ tốt, ít nhất làm việc ở bên trong cũng sẽ cảm thấy thư thái.
Quầy hàng bên trung tâm thể thao quá nhỏ, Nhã Nhã và Từ Hiểu Lượng chỉ đủ chỗ đứng, di chuyển không quá thuận tiện, hoàn cảnh làm việc xác thật không tốt lắm. Bất quá Cao Lương vì bồi thường cho bọn họ, tiền lương cao hơn nhân viên bên cửa hàng tổng một ít, như vậy mới làm cho trong lòng bọn họ cân bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1988/2113356/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.