Trong nhà Minh Viễn tại sao lại có phụ nữ? Hơn nữa lại còn là một người phụ nữ trẻ tuổi?
Tôi lập tức không bình tĩnh được nữa. Nếu không phải trong đầu vẫn còn một chút lý trí, chắc tôi đã lớn tiếng chất vấn xem cô ta là ai rồi. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tâm trạng thấp thỏm bất an trong lòng, hỏi với giọng bình thường hết cỡ: “Minh Viễn có nhà không?”
Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia tỏ ra hơi kinh ngạc: “Chị tìm Chủ tịch Kim ạ? Xin hỏi chị là…”
“Tôi họ Chung, cô cứ nói với anh ấy như thế là anh ấy sẽ hiểu.” Tôi rốt cuộc đã có chút buồn bực, từ lúc nào mà chỉ gọi một cú điện thoại cho Minh Viễn thôi cũng phải trải qua sự tra hỏi thế này, cảm giác này thật quá tệ. Hơn nữa, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Tại sao trong nhà chúng tôi tự nhiên lại mọc ra một người ngo như thế chứ?
Người phụ nữ kia cũng không tức giận, mà khách sáo trả lời: “Chào chị, chị Chung, Chủ tịch Kim vừa nhận một cuộc điện thoại và ra ngoài rồi, có thể phải một lát nữa mới quay lại được. Chị có chuyện gì cần tôi nói lại với anh ấy không?” Cô ta vừa mới nói xong, đầu điện thoại bên kia đã vang tới một giọng nói khác, có người lớn tiếng gọi: “Thư ký Tăng, còn làm gì nữa thế, mau qua đây nhanh lên nào, tôi đang đợi nghe bài [13] đây…”
Thì ra là đang đánh bài mạc chược. Trong lòng tôi thầm cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1981/2368345/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.