Phan Nghiêm đứng trong ngõ hút liền một mạch bốn điếu thuốc, nhưng trên mặt vẫn không tỏ ra khó chịu chút nào. Minh Viễn nhìn một hồi lâu, cuối cùng mới ngoảnh đầu lại, đôi mắt nhìn bọn tôi không chớp, nhỏ giọng nói: “Hai người phải cẩn thận đấy, người này… không đơn giản đâu.”
Không cần nó nói, trong lòng bọn tôi đều hiểu rõ. Nếu Phan Nghiêm mà dễ đối phó thì đã không có bao nhiêu người chết trong tay hắn ta như vậy.
Tuy trước đó tôi đã nói năng hùng hồn hết cỡ, nhưng bây giờ đến lúc mấu chốt trong lòng lại căng thẳng vô cùng, cơ thịt trên người có vẻ như không chịu sự khống chế của bản thân, hai chân mềm nhũn, hai tay cũng run bần bật. Nhìn sang Cổ Hằng, hóa ra cũng chẳng khá hơn tôi là bao, tuy đang nghiến răng cầm cự, nhưng nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt đã bán đứng nó rồi.
“Hay để em đi cho.” Minh Viễn đột nhiên thay đổi chủ ý nói với Cổ Hằng: “Dù sao gã Phan Nghiêm này cũng không biết em.
“Không.” Đề nghị của nó vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị Cổ Hằng hậm hực từ chối, rồi Cổ Hằng hít vào một hơi thật sâu, nghiến răng nói: “Anh nhất định phải đi gặp gã khốn đó một phen mới được.” Vừa nói xong, nó đã đột ngột xoay người đi mở cửa. Tôi sợ nó lại kích động, liền vội vàng chạy theo phía sau giữ chặt lấy cánh tay nó, rồi nhỏ giọng nói: “Anh phải giữ bình tĩnh đấy!”
Cổ Hằng lặng im không trả lời. Lòng tôi không ngừng trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1981/2368340/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.