Chúng tôi nói chuyện với nhau một lát, chợt nghe bên ngoài hành lang có tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Hai người bọn tôi đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng im lặng.
Rồi cửa mở ra, Minh Viễn xuất hiện phía sau cánh cửa, sắc mặt hơi nôn nóng. Nhưng sau khi nhìn rõ người trong phòng, nó dường như đã thở phào một hơi, lắc lắc đầu nói với tôi: "Anh gọi điện thoại đến phòng em, bọn họ nói em không có đó, anh còn tưởng…" Khi nói đến đây nó đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã hoa mắt, trong khoảnh khắc đó hình như trong mắt Minh Viễn đã thoáng qua một nét hoảng sợ. Minh Viễn mà tôi biết không phải như vậy, từ hồi năm tuổi đã rất kiên cường và dũng cảm rồi, bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nhìn thấy cảm xúc như vậy trên khuôn mặt nó.
"Em đến đây lúc nào vậy?" Nó hỏi, không đợi tôi trả lời, đã lại nói tiếp: "Ngày mai thi rồi nhỉ, em ôn tập thế nào rồi?"
Tôi lập tức xịu xuống, thằng nhóc này rõ ràng là đang chọc ngoáy vào nỗi đau của tôi, tôi còn đang buồn đây. Mấy môn như tiếng Anh gì đó thì không nói, tốt xấu gì tôi cũng có chút nền tảng, còn tư tưởng Mao Trạch Đông hay triết học Mác-Lê nin cũng có thể cố học thuộc lòng nhưng ai có thể nói với tôi, tại sao chuyên ngành trinh sát hình sự còn phải học toán chứ? Tại sao còn phải thi giữa kỳ chứ? Tại sao…
Cái thứ này đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1981/2368317/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.