Vừa nghe thấy lời này của tôi, Minh Viễn liền trốn ra sau chiếc sofa, túm chặt lấy bộ quần áo trên người, bộ dạng như thể thà chết cũng không chịu nghe theo.
“Làm cái gì đấy?” Tôi không hiểu tại sao nó lại kích động như vây, chỉ là bôi thuốc thôi mà, có cần sợ hãi đến như vậy không? Tôi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đã hiểu ra, hóa ra thằng bé nhà tôi cuối cùng cũng lớn rồi. Tôi vừa bảo cởi quần áo, mặt nó liền đỏ lên như mặt Quan Công vậy.
Tôi đặt lọ dầu gió lên bàn trà để nó tự bôi, sau đó lặng lẽ trở về phòng. Minh Viễn ở phía sau khẽ gọi tôi một tiếng, nhưng tôi không để ý đến nó.
Tâm trạng tôi đang rất tệ!
Áp lực của tôi rất lớn.
Muốn nuôi nấng một đứa trẻ đến lúc trưởng thành thật chẳng phải chuyện dễ dàng gì, huống chi tôi còn phải dạy dỗ nó cho tốt. Ai chưa từng nuôi con thì sẽ
không hiểu được nỗi vất vả ấy, muốn biến một đứa trẻ nhỏ xíu thành một chàng trai cao lớn đã là rất khó rồi, lại còn phải hết sức cẩn thận không để cho nó học đòi cái xấu, dạy nó trở thành một con người vừa lương thiện vừa chính trực, và có một trái tim hết sức kiên cường... Bây giờ ngay đến bản thân tôi cũng bắt đầu hoài nghi liệu mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không
Tôi bò lên trên giường, nằm ngây ra đó một hồi, đầu óc vô cùng hỗn loạn, không biết nên làm gì.
Ngoài cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1981/2368290/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.