Sáng sớm hôm sau, chú trưởng thôn cùng mấy thanh niên trong thôn áp giải Lý Kiến Quốc lên dân phòng trên xã, đến chiều mới quay về. Rốt cuộc Lý Kiến Quốc bị xử lý như thế nào thì chú không nói, có điều tôi nghĩ hắn đã có người nhà làm quan trên xã, chắc sẽ không phải ngồi tù, nhưng muốn tiếp tục làm giáo viên thì chắc chắn là không thể.
Đến chiều tối hôm đó Lưu Giang mới về, vừa vào thôn được biết chuyện này, cậu ta lập tức chạy ngay đến chỗ tôi. Lúc này trong nhà tôi cũng đang náo nhiệt, những nhà có nuôi chó trong thôn đều dắt chó đến nhà tôi, có lớn có nhỏ, có đen có vàng, đủ mọi chủng loại. Người vui mừng nhất vẫn là Tiểu Minh Viễn, nó đi loanh quanh một vòng, cuối cùng vẫn ôm lấy chân tôi mà cười híp mắt lại làm nũng: “Cô ơi, cháu vẫn thấy mấy con cún con nhà anh Đại Hà là lợi hại nhất.”
Tôi không nói lại được nó, cuối cùng đành hỏi xin chị Thiết Thuận một con cún con về, ngoài ra, tôi còn xin thêm một con
chó vàng choai choai ở nhà chú trưởng thôn nữa. Chứ không, muốn đi con cún con kia trưởng thành, chắc phải đến sang năm.
Các thím trong thôn vừa nhìn thấy Lưu Giang, lập tức thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra tối qua, nghe đặc sắc như thể bọn họ đã tự mình trải qua vậy. Sau đó tất cả còn hết lời khen tôi gan dạ dũng cảm, lại đùa rằng trông thôi thanh tú mảnh mai thế này, vậy mà khỏe lắm, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-1981/2368272/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.