Editor: Cor_1881 
" Phốc --" 
Phía sau truyền đến tiếng cười Chu Dương. Giang Úc nghe thấy mặt đen xuống, hắn đạp đạp ghế Vân Lục. Vân Lục giật mình, phản ứng lại, nhìn về phía Lâm lão sư, lúng túng nói: "Lão sư, có thể... Có thể." 
Lâm lão sư sau khi nghe xong, không trả lời, mà nhìn về phía bàn ba phía sau. 
Vân Lục quay đầu theo nhìn xem, Trình Tiêu trên mặt mang theo tươi cười, lại như là muốn khóc, ánh mắt lập loè, đáng thương nhìn Giang Úc. 
Lúc này, Lí Viên coi thường nói: "Tần Tiểu Điệp không phải cũng yêu cầu phụ đạo sao? Gần gũi lâu dài a, Trình Tiêu phụ đạo cậu ấy không phải tốt hơn?" 
"Thế nào cũng phải đổi chỗ ngồi phụ đạo sao? Chị gái, chị tốt như vậy?" 
Vân Lục phản ứng lại. 
Theo lý thuyết thành tích của cô không liên quan đến Tình Tiêu lắm, hoặc là phải nói thành tích của cô rất kém cỏi, Trình Tiêu mới càng đắc ý, như thế nào cô ta sẽ thật sự đáp ứng phụ đạo cô. 
Lại nhìn ánh mắt Trình Tiêu nhìn Giang Úc. 
A. 
Có thể là hy vọng cô cùng Giang Úc không ngồi cùng bàn? 
Lúc trước cô xin được ngồi cùng Giang Úc, Trình Tiêu vẫn luôn khuyên cô nói, Giang Úc không dễ ở chung... 
Rồi sau đó, cô ở chỗ lớp trưởng thấy được một phần xin biểu, Trình Tiêu, cũng là xin được ngồi cùng Giang Úc. 
Cũng là từ lúc ấy, Vân Lục đại khái biết Trình Tiêu đối Giang Úc có cái tâm tư gì. 
"Được, vậy như vậy quyết định, Giang Úc, cậu... Nói được thì làm được." Lâm lão sư còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-mot-ngay-truoc-khi-bi-co-lap/210744/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.