Editor: Phương 
Hai người đi rồi. 
Hành lang một mảng tối tăm. Trình Kiều sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, lo sợ một lúc lâu. 
Ổn định lại một chút bà ta mới nhấc giày cao gót đi về phía trước. 
Nhưng là, hai đầu gối bà ta run rẩy, móng tay sơn màu đỏ phải chống lên tường mới đứng vững được. 
Gương mặt của bà vẫn mãi mãi là nỗi đau không xóa đi được. 
Tất cả những đàn ông có gia thế tốt đều thích khuôn mặt giống Dương Yến,mà bà ta từ nhỏ đã bị mọi người cười nhạo. 
Còn có Vân Lục. 
Trình Kiều thở gấp. 
Lại nghĩ, người đàn ông đi cùng Vân Lục là ai? 
Người vừa mới giải vây cho Vân Lục là ai? 
Hai ba năm trôi qua,diện mạo của Giang Úc không có thanh đổi quá nhiều duy chỉ có khí chất của hắn là thay đổi,từ một cậu thiếu niên biến thành một người đàn ông thành thục,sắc bén, hấp dẫn hơn cả ngoại hình của hắn. 
Cho nên, Trình Kiều nhất thời không nghĩ ra. 
Cắn răng nghiến lợi mà nuốt trôi cục tức. 
* 
Bởi vì gót chân vẫn còn đang chảy máu, Vân Lục không có đi giày cao gót mà đi giày đế thấp. 
Giang Úc vẫn còn đang túm lấy tay cô kéo về phía trước, một tay vẫn còn đang nghe điện thoại.Vài giây sau, hắn quay đầu liếc cô một cái, môi mỏng hừ một tiếng. 
"Ngu ngốc chết đi được." 
"Biết người ta đang cười nhạo mình." 
"Mà vẫn còn để im như vậy." 
Từng câu từng chữ hung dữ, đáp thẳng vào mặt Vân Lục mà nói.Vân Lục mờ mịt, thấp giọng nói: "Tớ vốn là đang định nói." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-mot-ngay-truoc-khi-bi-co-lap/1209513/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.