Editor: Cor_1881
Kế tiếp, Giang Úc giảng đề phi thường không khách khí, thỉnh thoảng nói Vân Lục, cậu bị ngu ngốc
sao? Cậu thấy rõ ràng đề này, tới tới tới, mở to hai mắt xem.
"Vân Lục, cậu ngu thành cái dạng này, về sau ai dám lấy cậu!!!!"
Cả lớp lại lần nữa an tĩnh lại.
Sôi nổi nhìn bên này.
Vân Lục vẻ mặt vô tội, nhìn hắn.
Cô không hiểu, giải cái đề mà thôi, cô sẽ không, còn có tại sao không gả được.
Nghĩ vậy, lại nghĩ đến những chuyện không tốt ở đời trước, cô tới tuổi thành hôn, còn không có một
người nguyện ý cùng cô làm bạn.
Mà Trình Tiêu, được rất nhiều người muốn cưới.
Giống các thiên kim tiểu thư đó, sự nghiệp có thành công hay không, chịu không được hoan nghênh
mới càng quan trọng.
Tuy rằng hiện tại cô...
Cũng không có quan hệ gì.
Nhưng là...
Vẫn là rất không hiểu.
Nữ sinh trước mắt đôi mắt đen láy, vô tội giống tiểu bạch thỏ, nhìn hắn khó hiểu, cô còn há miệng thở dốc.
Như là muốn nói chuyện.
Giang Úc cắn chặt răng: "Chẳng lẽ muốn tôi cưới cậu a?"
Hắn nâng cằm, mặt mày kiêu căng.
Vân Lục ngẩn người: "Không cần."
"Tôi như vậy, không xứng với cậu."
Giang Úc thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim.
Hắn đè ngực.
Mẹ nó.
Mới vừa rồi tim còn đập nhanh.
Hắn cắn răng, "Biết thì tốt."
Sau đó, hắn lấy bút tiếp tục giảng đề.
Bên cạnh.
Sột sột soạt soạt, một ít âm thanh nghị luận.
"Tớ sao lại có ảo giác Úc ca rất muốn cưới."
"Không phải ảo giác, tớ cũng có cảm giác này."
"Thật sự."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-mot-ngay-truoc-khi-bi-co-lap/1209492/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.