Một lúc sau, tôi đã trở lại trạng thái bình thường. Tôi đứng dậy, nhìn vào bức vẽ chưa hoàn thiện của Ly, tôi đề nghị giúp cô ấy hoàn thành bức vẽ nhưng cô ấy từ chối, cô ấy muốn tự mình hoàn thành. Tôi đề xuất hướng dẫn cô ấy vẽ nhưng cô ấy vẫn không đồng ý, thậm chí tôi còn đề nghị làm mẫu cho cô ấy vẽ nhưng cô ấy vẫn không chấp nhận, cô ấy muốn tự tưởng tượng và tự vẽ. Vì lời từ chối của Ly, tôi chẳng biết phải làm gì nên tôi lấy điện thoại ra xem và tình cờ nhấn vào phần ghi âm, phát hiện có một số đoạn ghi âm mà mình lưu trước đó. Tôi không nhớ rõ nội dung của những đoạn này nên bấm vào nghe lại. Thật ngạc nhiên khi những đoạn ghi âm đó là những đoạn mà tôi đàn và hát khi mới biết đánh đàn.
- Long ơi! Cậu đang làm gì thế!
Tôi giật mình khi nghe thấy đoạn ghi âm này và Ly cũng nghe được. Cô ấy hỏi đó là giọng của ai, tôi trả lời rằng mình không biết nhưng tay vẫn tiếp tục bấm để nghe những đoạn ghi âm khác, trong đó có "Long ơi! Cậu có nhớ tớ không? Còn tớ thì đang rất nhớ cậu" và nhiều câu khác nữa mà tôi không tiện kể. Tôi nhận ra đây là giọng của Ly từ thời mới quen tôi, có lẽ là hồi lớp 7 hay lớp 8, nhưng Ly lại không nhận ra giọng của mình. Cô ấy bước xuống giường, lao tới chỗ tôi đang ngồi, với ý định giật điện thoại của tôi nhưng tôi đã nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-lam-thien-tai/3374996/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.