Dụ Thân Vương là người tỉnh táo nhất, sau khi khóc to một hồi với mọi người, ông vẫn cảm thấy còn có rất nhiều đại sự chưa có định ra, nếu ai cũng khóc lóc như vậy thì không phải là biện pháp tốt. Cho nên ông dừng lại đầu tiên, nức nở thưa: "Thần biết tình cảm giữa hoàng thượng và hoàng hậu vô cùng sâu nặng, nhưng vì giang sơn xã tắc Đại Thanh, thần khẩn cầu Hoàng Thượng bớt đau buồn mà bảo trọng long thể . Hôm nay hoàng hậu bất hạnh hoăng thệ, các nghi thức tang lễ lớn nhỏ còn chưa có định ra, kính xin Hoàng Thượng trước tiên đề ra chương trình để bọn thần có thể phụng chỉ mà đi xử lý."
Mặc dù trong lòng Khang Hi còn đang bi thống vạn phần, nhưng cũng biết lo lắng của Phúc Toàn là thực, nên đành phải nỗ lực xốc lại tinh thần, nói: "Nhị ca nói đúng, nhưng dẫu sao thì hoàng hậu và trẫm đã có hai mươi năm tình cảm. Chuyện này quá đột ngột, nàng ấy cứ như vậy mà đi, làm cho trẫm thật không kịp chuẩn bị tinh thần. Lòng trẫm bây giờ rối như tơ vò, cũng nghĩ không ra cái gì, còn nhờ nhị ca lưu tâm lo toan mọi sự vụ giúp trẫm." Khang Hi vừa nói xong, thì nước mắt mới vừa ngừng lại một lần nữa trào ra.
Phúc Toàn thấy khóe mắt của Khang Hi sụp xuống, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như già hơn rất nhiều, thì trong lòng ông cũng cảm thấy khổ sở lắm. Nhưng Khang Hi đã lên tiếng muốn chính mình xử lý tang lễ này thì mình cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-doi-thanh/1984471/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.