Ngày hôm đó,Dận Chân bỏ học,tùy tiện kiếm cớ rằng mình bị đau đầu để phó thác sư phó của hắn,sau đó chạy thẳng tới chỗ Đới Đạc,muốn cùng hắn đánh vài ván cờ, lĩnh giáo một phen. Đới Đạc cũng là một kỳ thủ giỏi,mà đến Khang Hi cũng thập phần coi trọng Hoàng a ca ở phương diện tạo nghệ cờ vây. Nhưng hết lần này tới lần khác Dận Chân cũng không cách nào học được thứ này,lúc so tài với người ta dù nhường cho đánh trước kết cục chỉ là không quá năm nước cờ liền thất bại, vì thế không ít lần bị thái tử,cùng hai vị a ca cười nhạo,hắn nín sự buồn bực trong lòng,quyết tâm phải học Đới Đạc mấy chiêu,lần tới xuất cờ tùy ý,khiến cho mấy vị a ca kia cười không nổi nữa .
Không nghĩ tới vừa mới mang bàn cờ lên,thì Niên Canh Nghiêu vội vã vào sân,thấy Dận Chân,sửng sốt một chút,vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Niên Canh Nghiêu thường lui tới quý phủ của Đới Đạc,kể cả người nhà thấy cũng không bẩm báo,để hắn tùy ý ra vào.
Dận Chân liếc mắt nhìn Niên Canh Nghiêu vừa đứng dậy,tức giận nói: "Thỉnh an cái gì? Cái tên Niên Canh Nghiêu nhà ngươi,đã sớm quấy rầy Tứ gia ta. Lo lắng thì thế nào? Ngươi dù sao cũng là môn sinh của thánh nhân,một chút bản lĩnh cũng không có là sao?"
Niên Canh Nghiêu cười theo nói: "Nô tài không biết chủ tử cũng ở nơi này ,phụ thân nô tài muốn cho nô tài sang năm thử thi hương,nô tài có một chút nan đề thủy chung làm không được,vốn là muốn tới đây quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-doi-thanh/1984453/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.