Thời gian như nước trôi, thoáng cái Dận Chân đã sống trong Cung Uyển được bốn lần xuân qua thu lại, lớn lên phấn trang ngọc trác làm người khác rất yêu thích. Đông Quý phi thực sự xem hắn như con của mình đẻ ra, ngậm trong miệng còn sợ rơi.
Thái Tử mặc dù được nàng nuôi dưỡng ở đó nhưng dù sao cũng e ngại thân phận. Thái Tử chỉ tám tuổi nhưng hiểu biết không ít, hiện giờ đã có chút phong thái cha anh, dáng vẻ gây cho người ta cảm giác điềm tĩnh từ sâu bên trong giống như một nhân vật làm cho người ta không dễ thân cận.
Lộ Kiệt cũng dần dần thích ứng với những phép tắc quy củ bên trong Cung Uyển, vì thế bắt đầu cuộc sống thoải mái, từng cử chỉ đều bộc lộ uy nghiêm của một Hoàng tử. Ở trước mặt những nô bộc trong cung, hắn cố hết sức che giấu sự tùy ý không câu nệ của một người hiện đại là bản thân mình. Vậy đã đành, không được tự nhiên nhất chính là đôi khi còn phải giả bộ nai tơ, dù sao cũng phải đóng vai một nhân vật chỉ mới bốn tuổi, trong khi tâm thái đã là người trưởng thành từ lâu. Ngụy trang vất vả như thế, hiệu quả vẫn là có hạn. Thế cho nên đám cung nữ, thái giám kia thấy vị a ca này, cũng hiểu được chủ tử này tuy nhỏ tuổi lại không dễ lừa gạt chút nào. Nhưng, khi ở trước mặt Đông Quý phi, Dận Chân vẫn là cố gắng hết sức bày ra bộ dạng ngây thơ, khờ khạo.
Mặc dù hắn biết mẹ ruột của mình đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-doi-thanh/153327/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.