"Đưa tôi một ít Lão Can Ma của cậu đi."
"Tôi cũng muốn một chút."
"Tôi cũng muốn."
"Mẹ ơi, các cậu ăn từ tốn thôi chứ, tôi chỉ còn nửa chai này..."
Tống Tân Tinh không quen khẩu vị bên này, hoàn toàn dựa vào Lão Can Ma để duy trì sự sống, kết quả vòng bảng còn chưa đánh xong, chai đã sắp thấy đáy.
Cậu ta không nhịn được phàn nàn với mấy người kia: "Làm ơn đi, tôi mới là người lần đầu tiên đến giải thế giới, cảm giác chỉ có tôi một mình, các cậu đến đây hoàn toàn không chuẩn bị gì sao?"
Dư Ninh húp soạt một ngụm mì sợi, hiển nhiên: "Đồ ăn bên này cũng không phải rất khó ăn, nhưng nếu cậu mang theo thì tôi sẽ rất muốn ăn cái của cậu."
A Giác gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Đều là một đội, hoặc là cùng hưởng sung sướng, hoặc là cùng chịu khổ cực, chủ yếu là không ai làm khổ ai.
Diệp Nhiên cảm thấy khẩu vị bên này vẫn ổn, chai của mình cũng đã sớm nhường cho mấy người kia. Cậu húp một ngụm mì sợi, nhìn về phía Lục Diễn đang bình tĩnh ăn mì bên cạnh: " Diễn ca, anh không phải rất kén ăn sao?"
Lục Diễn quấy mì sợi: "Anh nào có rất kén ăn? Anh chỉ là không ăn đồ ngọt, không ăn thịt mỡ, không ăn thực phẩm bành hóa, không ăn chất phụ gia, không ăn đồ đặc biệt cay, không ăn đồ có mùi hôi, không ăn đồ dầu mỡ, không ăn tôm đã bóc vỏ..."
Diệp Nhiên nhanh chóng cắt lời: "Thôi dừng dừng dừng! Em thua! Em kén ăn được chưa!"
So
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-dinh-cao-tinh-khoa/4680383/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.