Sáng sớm hôm sau, Diệp Nhiên một mình chạy bộ dưới lầu. Cậu mặc đồ thể thao chuyên dụng, đeo băng đầu gối, nhét tai nghe không dây vào tai, chạy vòng này đến vòng khác, không ai biết cậu ấy đã chạy bao nhiêu vòng.
Chạy được nửa chừng, Lục Diễn tham gia cùng.
Anh không nhìn đường chạy, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Nhiên, muốn nhìn ra một tia cảm xúc từ khuôn mặt bình tĩnh của cậu.
Diệp Nhiên hít thở đều đều, không phản ứng lại anh.
Lục Diễn cũng không nói gì, giữ bình tĩnh chạy cùng cậu hai vòng.
Thể lực của Diệp Nhiên quả nhiên không tốt, cậu giảm tốc độ, chuyển sang đi nhanh thay vì chạy chậm. Hô hấp dồn dập, mồ hôi trên trán từng giọt lớn rơi xuống, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt một cách lung tung.
Lục Diễn vươn tay tháo tai nghe của cậu xuống: "Chạy bao nhiêu vòng rồi?"
Diệp Nhiên không nhìn anh: "Không nhớ rõ."
Lục Diễn không dám hỏi tiếp, đi cùng cậu nửa vòng sau. Thấy trạng thái của cậu ổn định lại, anh mới thử nói: "Trần Ích hôm nay nói với anh chuyện của Chu Châu, em có phải vì cậu ta mà giận không?"
"Không phải."
"Vậy là vì anh?"
"Cũng không phải."
"Vậy là vì cái gì?"
Diệp Nhiên lau mồ hôi trên mặt. Cậu chạy liên tục mấy ngày, da có chút đen sạm, mệt đến đỏ bừng. Ánh mắt trong trẻo nhưng kiên định, cũng không làm nũng với anh, như thể lập tức hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Cậu quay đầu lại nhìn Lục Diễn một cái, tiện tay cầm lấy tai nghe từ tay anh: "Em đang giận chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-dinh-cao-tinh-khoa/4680374/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.