Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Diệp Nhiên đã bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Cậu lồm cồm bò dậy, mơ màng mở mắt nhìn thấy một dãy số lạ. Mấy ngày nay số này đã gọi cho cậu không biết bao nhiêu lần, thế là cậu lập tức tắt máy rồi nằm xuống tiếp.
Bên cạnh truyền đến giọng Lục Diễn: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Nhiên chui vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, lười đến mức mắt cũng chẳng buồn mở, “Chưa, còn có thể ngủ thêm chút nữa.” Hôm qua cậu mệt muốn chết, cả người vừa đau vừa ê ẩm.
Thế nhưng cậu nhận ra Lục Diễn mỗi ngày dẫn cậu đi chạy bộ vẫn có chút hiệu quả, rõ ràng so với mấy lần trước thấy "tận hứng" hơn nhiều, chỉ là cảm giác như bị vắt kiệt sức, tinh thần cũng sắp cạn khô rồi.
Nghĩ đến đây, cậu dụi dụi đầu vào anh, “Hai ngày nay em không muốn chạy bộ có được không?”
Lục Diễn “Ừm” một tiếng, bàn tay vỗ vỗ lưng cậu, “Không chạy thì không chạy.”
Diệp Nhiên lại dụi dụi, được đằng chân lân đằng đầu: “Tập luyện cũng có thể không đi sao?”
Cậu mở mắt quan sát biểu cảm của Lục Diễn. Đối phương chỉ cười mà không nói gì. Diệp Nhiên dùng đầu cọ vào anh, “Đều tại anh mà em không dậy nổi, anh phải chịu trách nhiệm!”
Lục Diễn bật cười, hôn lên tóc cậu, “Thế thì anh bảo Mã Kiêu ghi em đến muộn, lát nữa anh bù tiền phạt cho?”
Diệp Nhiên nghe đến đây lòng ngọt như đường, thỏa mãn nằm xuống ôm chặt lấy anh, “Cảm ơn Diễn ca! Em yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-dinh-cao-tinh-khoa/4680353/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.